Tác giả:

"Tiểu Điệp, dạo này cậu hay có các triệu chứng lạ. Giống như phụ nữ đang mang thai lắm?" "Tớ...tớ..." "Thật à? Cậu thật sự mang thai?" Lục Mai kinh hoảng lùi lại Như Điệp hoảng sợ tới nắm tay Lục Mai "Mai Mai, tớ phải làm sao bây giờ? Tớ...tớ sợ lắm " Ánh mắt của Lục Mai hiện lên vẻ khinh bỉ Như Điệp, cuối cùng mày cũng có kết cục này. Ai bảo mày trong suốt 4 năm qua luôn trên tao. Ngay cả học lực, thể thao hay nhan sắc Mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết hoa khôi của khối 9 mới 15 tuổi mang thai Nghĩ trong đầu như vậy nhưng bên ngoài cô ta tỏ vẻ rất quan tâm "Điệp Điệp, cậu bình tĩnh lại đi. Bố của đứa bé là ai?" Như Điệp bây giờ sợ đến mức không biết phải làm sao "Tớ....tớ không nhớ được khuôn mặt của hắn. Nhưng Mai Mai cậu tin tớ, không phải tớ tự nguyện. Tớ là bị c**ng b*c" "Tớ biết rồi. Tớ tin cậu" Đương nhiên là tao tin. Vì người sai người c**ng b*c mày là tao "Vậy tớ phải làm sao giờ? Hay....hay là tớ đi phá nha" Như Điệp vừa đau lòng vừa sợ hãi nói ra lời đề nghị này Lục Mai vội…

Chương 13

Nữ Sinh Báo ThùTác giả: Tuyết DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Tiểu Điệp, dạo này cậu hay có các triệu chứng lạ. Giống như phụ nữ đang mang thai lắm?" "Tớ...tớ..." "Thật à? Cậu thật sự mang thai?" Lục Mai kinh hoảng lùi lại Như Điệp hoảng sợ tới nắm tay Lục Mai "Mai Mai, tớ phải làm sao bây giờ? Tớ...tớ sợ lắm " Ánh mắt của Lục Mai hiện lên vẻ khinh bỉ Như Điệp, cuối cùng mày cũng có kết cục này. Ai bảo mày trong suốt 4 năm qua luôn trên tao. Ngay cả học lực, thể thao hay nhan sắc Mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết hoa khôi của khối 9 mới 15 tuổi mang thai Nghĩ trong đầu như vậy nhưng bên ngoài cô ta tỏ vẻ rất quan tâm "Điệp Điệp, cậu bình tĩnh lại đi. Bố của đứa bé là ai?" Như Điệp bây giờ sợ đến mức không biết phải làm sao "Tớ....tớ không nhớ được khuôn mặt của hắn. Nhưng Mai Mai cậu tin tớ, không phải tớ tự nguyện. Tớ là bị c**ng b*c" "Tớ biết rồi. Tớ tin cậu" Đương nhiên là tao tin. Vì người sai người c**ng b*c mày là tao "Vậy tớ phải làm sao giờ? Hay....hay là tớ đi phá nha" Như Điệp vừa đau lòng vừa sợ hãi nói ra lời đề nghị này Lục Mai vội… Lê Duật nghe nói vậy lập tức liền ngẩng đầu lên từ bệnh án lên nhìn người con gái gan to bằng trời đang ngồi trên giường"Cô nói gì cơ?"Dạ Điệp lắc đầu ngán ngẩm"Tiếc ghê. Đẹp trai, tài giỏi, lại làm bác sĩ mà bị điếc"Lê Duật tức đến tóc muốn dựng đứngTrước giờ khả năng kiềm chế cơn giận của anh rất kém cho nên bị nói vậy nổi khùng là chuyện thường"Cô nói lại lần nữa xem"Cô ngạc nhiên, ngớn người nhìn Lê Duật"Điếc thật đấy à? Tôi đoán già đoán non linh tinh thôi mà cũng trúng "Sau đó quay sang, mắt lấp lánh nhìn Dạ Lãnh"Anh yêu. Anh nói xem có nên ghi danh em vào danh sách những người có siêu năng lực trên thế giới không?"Dạ Lãnh cưng chiều vuốt tóc cô"Ừ. Nên ghi danh"Nghe anh yêu nhà mình nói xong, Dạ Điệp lại hí hửng nhìn Lê Duật"Anh nói xem có nên không?"Nhìn cái bộ dạng không sợ trời không sợ đất của cô mà Lê Duật tức sắp tắc thở"Cô kia. Bác sĩ Lê vì cô mà lành chuyên ngành trái, lại còn hủy lịch với các bệnh nhân khác. Cô không biết ơn còn nói xấu. Cô không biết ơn là cái gì à?"Cô y tá bên cạnh không nhịn được nữa liền lên tiếng trách mócNgay lập tức một ánh mắt lạnh như băng tuyết mùa đông phóng tới phía cô taCô y tá đáng thương rụt đầu lại, lặng lẽ lùi ra sau lưng Lê DuậtDạ Điệp nắm lấy tay anh yêu của mình"Anh yêu. Là em sai. Anh đừng có dọa người nữa được không?"Dạ Lãnh thu lại ánh mắt lạnh lùng của mình, ánh mắt nhu hoà như nước hồ mùa xuân, nắm lấy tay côSau khi trấn an được anh, Dạ Điệp quay sang hỏi Lê Duật"Anh nói anh ở chuyên ngành khác. Là chuyên gì vậy? Trĩ hay phụ sản?""Tôi..."Lê Duật tức giận nhìn khuôn mặt ngây thơ của côAnh đúng là điên rồi mới tin cô ta biết sai và hối lỗi, sau đó xin lỗi anh"Khoa tim mạch"Anh nghiến răng trả lời côTốt nhất là không lên dây dưa với cô taNếu không anh không chết vì mệt cũng chết vì tức giậnDạ Điệp ồ một tiếng rồi sau đó lại hỏi"Vậy tại sao anh lại khám cho tôi?"Lê Duật nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh giường"Không phải vì anh ta nhất quyết muốn tôi chữa cho cô sao. May cho cô là tôi từng học 1 năm về khoa thần kinh ""Vậy còn....""Anh ra ngoài với tôi. Tôi báo cho anh tình hình sức khỏe của cô ta"Không để Dạ Điệp hỏi nữa, Lê Duật liền quay sang nói với Dạ Lãnh rồi bước ra ngoài trướcDạ Lãnh hôn Dạ Điệp một cái"Chờ anh chút nha""Ừ. Người ta chờ anh"[.....]"Nói đi"Lê Duật cầm bệnh án của Dạ Điệp nên rồi nói"Cô ta bị kích động quá cộng thêm trước đây bị chấn động não khá nặng nên bị ngất "Khi nói đến chấn động não, Lê Duật liền nhíu mày một cáiChính anh ta không ngờ Dạ Điệp trước đây bị chấn động nãoNếu tính theo thời gian bị thì lúc đó cô mới 15 tuổiKhông thể ngờ được một cô gái mới còn nhỏ như vậy mà bị chấn động nãoKhông chỉ thế, dựa theo kết quả vết thương thì có thể biết nguyên nhân gây nên chấn động não của cô thì do nhiều loại hung khí gây ra như: dao, kéo, sắt,.... thậm chí đầu còn có những vết thương bị kim đâm vào rất nhiềuKhông biết rằng cô gái nhỏ kia sao lại bị tra tấn kinh khủng như vậyChính Lê Duật cũng phải rùng mình

Lê Duật nghe nói vậy lập tức liền ngẩng đầu lên từ bệnh án lên nhìn người con gái gan to bằng trời đang ngồi trên giường

"Cô nói gì cơ?"

Dạ Điệp lắc đầu ngán ngẩm

"Tiếc ghê. Đẹp trai, tài giỏi, lại làm bác sĩ mà bị điếc"

Lê Duật tức đến tóc muốn dựng đứng

Trước giờ khả năng kiềm chế cơn giận của anh rất kém cho nên bị nói vậy nổi khùng là chuyện thường

"Cô nói lại lần nữa xem"

Cô ngạc nhiên, ngớn người nhìn Lê Duật

"Điếc thật đấy à? Tôi đoán già đoán non linh tinh thôi mà cũng trúng "

Sau đó quay sang, mắt lấp lánh nhìn Dạ Lãnh

"Anh yêu. Anh nói xem có nên ghi danh em vào danh sách những người có siêu năng lực trên thế giới không?"

Dạ Lãnh cưng chiều vuốt tóc cô

"Ừ. Nên ghi danh"

Nghe anh yêu nhà mình nói xong, Dạ Điệp lại hí hửng nhìn Lê Duật

"Anh nói xem có nên không?"

Nhìn cái bộ dạng không sợ trời không sợ đất của cô mà Lê Duật tức sắp tắc thở

"Cô kia. Bác sĩ Lê vì cô mà lành chuyên ngành trái, lại còn hủy lịch với các bệnh nhân khác. Cô không biết ơn còn nói xấu. Cô không biết ơn là cái gì à?"

Cô y tá bên cạnh không nhịn được nữa liền lên tiếng trách móc

Ngay lập tức một ánh mắt lạnh như băng tuyết mùa đông phóng tới phía cô ta

Cô y tá đáng thương rụt đầu lại, lặng lẽ lùi ra sau lưng Lê Duật

Dạ Điệp nắm lấy tay anh yêu của mình

"Anh yêu. Là em sai. Anh đừng có dọa người nữa được không?"

Dạ Lãnh thu lại ánh mắt lạnh lùng của mình, ánh mắt nhu hoà như nước hồ mùa xuân, nắm lấy tay cô

Sau khi trấn an được anh, Dạ Điệp quay sang hỏi Lê Duật

"Anh nói anh ở chuyên ngành khác. Là chuyên gì vậy? Trĩ hay phụ sản?"

"Tôi..."

Lê Duật tức giận nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô

Anh đúng là điên rồi mới tin cô ta biết sai và hối lỗi, sau đó xin lỗi anh

"Khoa tim mạch"

Anh nghiến răng trả lời cô

Tốt nhất là không lên dây dưa với cô ta

Nếu không anh không chết vì mệt cũng chết vì tức giận

Dạ Điệp ồ một tiếng rồi sau đó lại hỏi

"Vậy tại sao anh lại khám cho tôi?"

Lê Duật nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh giường

"Không phải vì anh ta nhất quyết muốn tôi chữa cho cô sao. May cho cô là tôi từng học 1 năm về khoa thần kinh "

"Vậy còn...."

"Anh ra ngoài với tôi. Tôi báo cho anh tình hình sức khỏe của cô ta"

Không để Dạ Điệp hỏi nữa, Lê Duật liền quay sang nói với Dạ Lãnh rồi bước ra ngoài trước

Dạ Lãnh hôn Dạ Điệp một cái

"Chờ anh chút nha"

"Ừ. Người ta chờ anh"

[.....]

"Nói đi"

Lê Duật cầm bệnh án của Dạ Điệp nên rồi nói

"Cô ta bị kích động quá cộng thêm trước đây bị chấn động não khá nặng nên bị ngất "

Khi nói đến chấn động não, Lê Duật liền nhíu mày một cái

Chính anh ta không ngờ Dạ Điệp trước đây bị chấn động não

Nếu tính theo thời gian bị thì lúc đó cô mới 15 tuổi

Không thể ngờ được một cô gái mới còn nhỏ như vậy mà bị chấn động não

Không chỉ thế, dựa theo kết quả vết thương thì có thể biết nguyên nhân gây nên chấn động não của cô thì do nhiều loại hung khí gây ra như: dao, kéo, sắt,.... thậm chí đầu còn có những vết thương bị kim đâm vào rất nhiều

Không biết rằng cô gái nhỏ kia sao lại bị tra tấn kinh khủng như vậy

Chính Lê Duật cũng phải rùng mình

Nữ Sinh Báo ThùTác giả: Tuyết DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Tiểu Điệp, dạo này cậu hay có các triệu chứng lạ. Giống như phụ nữ đang mang thai lắm?" "Tớ...tớ..." "Thật à? Cậu thật sự mang thai?" Lục Mai kinh hoảng lùi lại Như Điệp hoảng sợ tới nắm tay Lục Mai "Mai Mai, tớ phải làm sao bây giờ? Tớ...tớ sợ lắm " Ánh mắt của Lục Mai hiện lên vẻ khinh bỉ Như Điệp, cuối cùng mày cũng có kết cục này. Ai bảo mày trong suốt 4 năm qua luôn trên tao. Ngay cả học lực, thể thao hay nhan sắc Mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết hoa khôi của khối 9 mới 15 tuổi mang thai Nghĩ trong đầu như vậy nhưng bên ngoài cô ta tỏ vẻ rất quan tâm "Điệp Điệp, cậu bình tĩnh lại đi. Bố của đứa bé là ai?" Như Điệp bây giờ sợ đến mức không biết phải làm sao "Tớ....tớ không nhớ được khuôn mặt của hắn. Nhưng Mai Mai cậu tin tớ, không phải tớ tự nguyện. Tớ là bị c**ng b*c" "Tớ biết rồi. Tớ tin cậu" Đương nhiên là tao tin. Vì người sai người c**ng b*c mày là tao "Vậy tớ phải làm sao giờ? Hay....hay là tớ đi phá nha" Như Điệp vừa đau lòng vừa sợ hãi nói ra lời đề nghị này Lục Mai vội… Lê Duật nghe nói vậy lập tức liền ngẩng đầu lên từ bệnh án lên nhìn người con gái gan to bằng trời đang ngồi trên giường"Cô nói gì cơ?"Dạ Điệp lắc đầu ngán ngẩm"Tiếc ghê. Đẹp trai, tài giỏi, lại làm bác sĩ mà bị điếc"Lê Duật tức đến tóc muốn dựng đứngTrước giờ khả năng kiềm chế cơn giận của anh rất kém cho nên bị nói vậy nổi khùng là chuyện thường"Cô nói lại lần nữa xem"Cô ngạc nhiên, ngớn người nhìn Lê Duật"Điếc thật đấy à? Tôi đoán già đoán non linh tinh thôi mà cũng trúng "Sau đó quay sang, mắt lấp lánh nhìn Dạ Lãnh"Anh yêu. Anh nói xem có nên ghi danh em vào danh sách những người có siêu năng lực trên thế giới không?"Dạ Lãnh cưng chiều vuốt tóc cô"Ừ. Nên ghi danh"Nghe anh yêu nhà mình nói xong, Dạ Điệp lại hí hửng nhìn Lê Duật"Anh nói xem có nên không?"Nhìn cái bộ dạng không sợ trời không sợ đất của cô mà Lê Duật tức sắp tắc thở"Cô kia. Bác sĩ Lê vì cô mà lành chuyên ngành trái, lại còn hủy lịch với các bệnh nhân khác. Cô không biết ơn còn nói xấu. Cô không biết ơn là cái gì à?"Cô y tá bên cạnh không nhịn được nữa liền lên tiếng trách mócNgay lập tức một ánh mắt lạnh như băng tuyết mùa đông phóng tới phía cô taCô y tá đáng thương rụt đầu lại, lặng lẽ lùi ra sau lưng Lê DuậtDạ Điệp nắm lấy tay anh yêu của mình"Anh yêu. Là em sai. Anh đừng có dọa người nữa được không?"Dạ Lãnh thu lại ánh mắt lạnh lùng của mình, ánh mắt nhu hoà như nước hồ mùa xuân, nắm lấy tay côSau khi trấn an được anh, Dạ Điệp quay sang hỏi Lê Duật"Anh nói anh ở chuyên ngành khác. Là chuyên gì vậy? Trĩ hay phụ sản?""Tôi..."Lê Duật tức giận nhìn khuôn mặt ngây thơ của côAnh đúng là điên rồi mới tin cô ta biết sai và hối lỗi, sau đó xin lỗi anh"Khoa tim mạch"Anh nghiến răng trả lời côTốt nhất là không lên dây dưa với cô taNếu không anh không chết vì mệt cũng chết vì tức giậnDạ Điệp ồ một tiếng rồi sau đó lại hỏi"Vậy tại sao anh lại khám cho tôi?"Lê Duật nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh giường"Không phải vì anh ta nhất quyết muốn tôi chữa cho cô sao. May cho cô là tôi từng học 1 năm về khoa thần kinh ""Vậy còn....""Anh ra ngoài với tôi. Tôi báo cho anh tình hình sức khỏe của cô ta"Không để Dạ Điệp hỏi nữa, Lê Duật liền quay sang nói với Dạ Lãnh rồi bước ra ngoài trướcDạ Lãnh hôn Dạ Điệp một cái"Chờ anh chút nha""Ừ. Người ta chờ anh"[.....]"Nói đi"Lê Duật cầm bệnh án của Dạ Điệp nên rồi nói"Cô ta bị kích động quá cộng thêm trước đây bị chấn động não khá nặng nên bị ngất "Khi nói đến chấn động não, Lê Duật liền nhíu mày một cáiChính anh ta không ngờ Dạ Điệp trước đây bị chấn động nãoNếu tính theo thời gian bị thì lúc đó cô mới 15 tuổiKhông thể ngờ được một cô gái mới còn nhỏ như vậy mà bị chấn động nãoKhông chỉ thế, dựa theo kết quả vết thương thì có thể biết nguyên nhân gây nên chấn động não của cô thì do nhiều loại hung khí gây ra như: dao, kéo, sắt,.... thậm chí đầu còn có những vết thương bị kim đâm vào rất nhiềuKhông biết rằng cô gái nhỏ kia sao lại bị tra tấn kinh khủng như vậyChính Lê Duật cũng phải rùng mình

Chương 13