"Umm" cô choàng tỉnh lại. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây- Bạch Vy Vy nghĩ. Nơi đây tối om. Chỉ có một cái cửa sổ nhỏ nhưng không đủ sáng vì trời bây giờ chắc là ban đêm Đúng rồi. Cô bị bắt cóc. Đm cô thật là xui mà. Mới chuyển lên thành phố A hôm qua, hôm nay cô đi mua đồ chuẩn bị cho căn nhà mới vậy mà vừa ra khỏi nhà đã bị chó rượt, tiếp đó lên xe buýt bị trộm mất túi tiền rồi còn bị bắt cóc nữa. Aaaaaa... xui quá đi mà! "Hức... hức.." tiếng khóc của trẻ con ở đâu truyền đến. Là một đứa bé. Đúng rồi! Vì bị trộm túi tiền nên cô phải đi bộ về. Đi qua trường học thì nhìn thấy bọn bătd cóc trẻ con. Cô định hét lên thì bọn kia đánh cô một cái rồi cô bị bắt vào đây. "Đừng sợ bé con" cô nhìn đứa bé. Trời ơi! Dễ thương quá! Cậu bé có ngũ quan sáng sủa, đôi mắt to tròn nhưng bây giờ khuôn mặt cậu toàn nước mắt. "Em là con trai mà. Con trai thì phải rơi máu không rơi lệ" cô nhìn đưa bé nói Đứa bé nhìn cô, nín khóc. "Tới đây" cô dang tay nhìn cậu. Cậu bé có chút sợ hãi lui về sau. Thấy vậy…
Chương 4: Tiền
Nhật Kí Đưa Vợ Về Nhà Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Dịch Dương Thiên VyTruyện Ngôn Tình"Umm" cô choàng tỉnh lại. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây- Bạch Vy Vy nghĩ. Nơi đây tối om. Chỉ có một cái cửa sổ nhỏ nhưng không đủ sáng vì trời bây giờ chắc là ban đêm Đúng rồi. Cô bị bắt cóc. Đm cô thật là xui mà. Mới chuyển lên thành phố A hôm qua, hôm nay cô đi mua đồ chuẩn bị cho căn nhà mới vậy mà vừa ra khỏi nhà đã bị chó rượt, tiếp đó lên xe buýt bị trộm mất túi tiền rồi còn bị bắt cóc nữa. Aaaaaa... xui quá đi mà! "Hức... hức.." tiếng khóc của trẻ con ở đâu truyền đến. Là một đứa bé. Đúng rồi! Vì bị trộm túi tiền nên cô phải đi bộ về. Đi qua trường học thì nhìn thấy bọn bătd cóc trẻ con. Cô định hét lên thì bọn kia đánh cô một cái rồi cô bị bắt vào đây. "Đừng sợ bé con" cô nhìn đứa bé. Trời ơi! Dễ thương quá! Cậu bé có ngũ quan sáng sủa, đôi mắt to tròn nhưng bây giờ khuôn mặt cậu toàn nước mắt. "Em là con trai mà. Con trai thì phải rơi máu không rơi lệ" cô nhìn đưa bé nói Đứa bé nhìn cô, nín khóc. "Tới đây" cô dang tay nhìn cậu. Cậu bé có chút sợ hãi lui về sau. Thấy vậy… Ánh nắng len lỏi qua các tán lá cây rơi xuống đất, trong một căn phòng Bạch Vy Vy vẫn chìm trong giấc ngủ. Sau khi cô được Hàn Nhất Quân cứu về thì vẫn hôn mê bất tỉnh."Anh hai, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại?" Tiếng non nớt của một cậu bé vang lên trong căn phòng yên tĩnh.Cậu bé là Hàn Nhất Thiên- em trai Hàn Nhất Quân, là con trai thứ của Hàn gia. Năm nay cậu bé ba tuổi nhưng đã rất thông minh. Tính tình lạnh lùng như anh trai của bé."Làm sao anh biết được? Cô ấy thích dậy khi nào thì cô ấy dậy thôi. Làm sao anh biết" anh nhún nhún vai trả lời đứa emĐứa bé khinh thường nhìn anh trai mình lại nhìn vào cô. "Anh, chị ấy tỉnh dậy rồi" Thấy cô mở mắt bé kêu lên.Anh vội kêu bác sĩ riêng rồi vội hỏi cô "Cô thấy sao rồi?""Sao tôi lại ở đây? Anh là ai? Đứa bé đi đâu rồi?" Cô vừa tỉnh lại đã lo lắng hỏi anh về đứa bé"Chị, em ở đây" bé cầm lấy tay cô mừng rỡ nói"Em không sao thì tốt. Cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi đi trước""Khoan đã" thấy cô sắp đi, anh lêm tiếng. "Cô cần thứ gì?""Hả" cô ngơ ngác nhìn anh. Anh ta đang nói cái quái gì vậy?"Ý tôi là tôi muốn cảm ơn cô vì chuyện cô giúp em tôi" thấy cô không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích."À. Không cần đâu. Tôi hiện tại không cần gì hết ah""Vậy không được. Nói đi cô cần gì?""Tiền. Hiện tại tôi cần tiền" bây giờ cô cần về nhà nên tất nhiên là phải cần tiền rồi nếu không làm sao về"Tiền?" Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô ấy cũng như bao người khác, chỉ vì tiền"Sao? Không có? Vậy cũng không sao, anh đưa tôi về đi, tôi mất ví tiền rồi, không có tiền đi xe về"Nhìn anh như vậy mà chút xíu tiền cũng không có, chẳng hiểu sao bọn bắt cóc lại nhằm vào nhà anh nữa. Haizz, thật xui mà"Vậy tôi đưa cô về" Anh bước tới ghế sô pha, lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Cô đi theo, anh đưa cô về
Ánh nắng len lỏi qua các tán lá cây rơi xuống đất, trong một căn phòng Bạch Vy Vy vẫn chìm trong giấc ngủ. Sau khi cô được Hàn Nhất Quân cứu về thì vẫn hôn mê bất tỉnh.
"Anh hai, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại?" Tiếng non nớt của một cậu bé vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cậu bé là Hàn Nhất Thiên- em trai Hàn Nhất Quân, là con trai thứ của Hàn gia. Năm nay cậu bé ba tuổi nhưng đã rất thông minh. Tính tình lạnh lùng như anh trai của bé.
"Làm sao anh biết được? Cô ấy thích dậy khi nào thì cô ấy dậy thôi. Làm sao anh biết" anh nhún nhún vai trả lời đứa em
Đứa bé khinh thường nhìn anh trai mình lại nhìn vào cô. "Anh, chị ấy tỉnh dậy rồi" Thấy cô mở mắt bé kêu lên.
Anh vội kêu bác sĩ riêng rồi vội hỏi cô "Cô thấy sao rồi?"
"Sao tôi lại ở đây? Anh là ai? Đứa bé đi đâu rồi?" Cô vừa tỉnh lại đã lo lắng hỏi anh về đứa bé
"Chị, em ở đây" bé cầm lấy tay cô mừng rỡ nói
"Em không sao thì tốt. Cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi đi trước"
"Khoan đã" thấy cô sắp đi, anh lêm tiếng. "Cô cần thứ gì?"
"Hả" cô ngơ ngác nhìn anh. Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
"Ý tôi là tôi muốn cảm ơn cô vì chuyện cô giúp em tôi" thấy cô không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích.
"À. Không cần đâu. Tôi hiện tại không cần gì hết ah"
"Vậy không được. Nói đi cô cần gì?"
"Tiền. Hiện tại tôi cần tiền" bây giờ cô cần về nhà nên tất nhiên là phải cần tiền rồi nếu không làm sao về
"Tiền?" Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô ấy cũng như bao người khác, chỉ vì tiền
"Sao? Không có? Vậy cũng không sao, anh đưa tôi về đi, tôi mất ví tiền rồi, không có tiền đi xe về"
Nhìn anh như vậy mà chút xíu tiền cũng không có, chẳng hiểu sao bọn bắt cóc lại nhằm vào nhà anh nữa. Haizz, thật xui mà
"Vậy tôi đưa cô về" Anh bước tới ghế sô pha, lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Cô đi theo, anh đưa cô về
Nhật Kí Đưa Vợ Về Nhà Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Dịch Dương Thiên VyTruyện Ngôn Tình"Umm" cô choàng tỉnh lại. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây- Bạch Vy Vy nghĩ. Nơi đây tối om. Chỉ có một cái cửa sổ nhỏ nhưng không đủ sáng vì trời bây giờ chắc là ban đêm Đúng rồi. Cô bị bắt cóc. Đm cô thật là xui mà. Mới chuyển lên thành phố A hôm qua, hôm nay cô đi mua đồ chuẩn bị cho căn nhà mới vậy mà vừa ra khỏi nhà đã bị chó rượt, tiếp đó lên xe buýt bị trộm mất túi tiền rồi còn bị bắt cóc nữa. Aaaaaa... xui quá đi mà! "Hức... hức.." tiếng khóc của trẻ con ở đâu truyền đến. Là một đứa bé. Đúng rồi! Vì bị trộm túi tiền nên cô phải đi bộ về. Đi qua trường học thì nhìn thấy bọn bătd cóc trẻ con. Cô định hét lên thì bọn kia đánh cô một cái rồi cô bị bắt vào đây. "Đừng sợ bé con" cô nhìn đứa bé. Trời ơi! Dễ thương quá! Cậu bé có ngũ quan sáng sủa, đôi mắt to tròn nhưng bây giờ khuôn mặt cậu toàn nước mắt. "Em là con trai mà. Con trai thì phải rơi máu không rơi lệ" cô nhìn đưa bé nói Đứa bé nhìn cô, nín khóc. "Tới đây" cô dang tay nhìn cậu. Cậu bé có chút sợ hãi lui về sau. Thấy vậy… Ánh nắng len lỏi qua các tán lá cây rơi xuống đất, trong một căn phòng Bạch Vy Vy vẫn chìm trong giấc ngủ. Sau khi cô được Hàn Nhất Quân cứu về thì vẫn hôn mê bất tỉnh."Anh hai, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại?" Tiếng non nớt của một cậu bé vang lên trong căn phòng yên tĩnh.Cậu bé là Hàn Nhất Thiên- em trai Hàn Nhất Quân, là con trai thứ của Hàn gia. Năm nay cậu bé ba tuổi nhưng đã rất thông minh. Tính tình lạnh lùng như anh trai của bé."Làm sao anh biết được? Cô ấy thích dậy khi nào thì cô ấy dậy thôi. Làm sao anh biết" anh nhún nhún vai trả lời đứa emĐứa bé khinh thường nhìn anh trai mình lại nhìn vào cô. "Anh, chị ấy tỉnh dậy rồi" Thấy cô mở mắt bé kêu lên.Anh vội kêu bác sĩ riêng rồi vội hỏi cô "Cô thấy sao rồi?""Sao tôi lại ở đây? Anh là ai? Đứa bé đi đâu rồi?" Cô vừa tỉnh lại đã lo lắng hỏi anh về đứa bé"Chị, em ở đây" bé cầm lấy tay cô mừng rỡ nói"Em không sao thì tốt. Cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi đi trước""Khoan đã" thấy cô sắp đi, anh lêm tiếng. "Cô cần thứ gì?""Hả" cô ngơ ngác nhìn anh. Anh ta đang nói cái quái gì vậy?"Ý tôi là tôi muốn cảm ơn cô vì chuyện cô giúp em tôi" thấy cô không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích."À. Không cần đâu. Tôi hiện tại không cần gì hết ah""Vậy không được. Nói đi cô cần gì?""Tiền. Hiện tại tôi cần tiền" bây giờ cô cần về nhà nên tất nhiên là phải cần tiền rồi nếu không làm sao về"Tiền?" Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô ấy cũng như bao người khác, chỉ vì tiền"Sao? Không có? Vậy cũng không sao, anh đưa tôi về đi, tôi mất ví tiền rồi, không có tiền đi xe về"Nhìn anh như vậy mà chút xíu tiền cũng không có, chẳng hiểu sao bọn bắt cóc lại nhằm vào nhà anh nữa. Haizz, thật xui mà"Vậy tôi đưa cô về" Anh bước tới ghế sô pha, lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Cô đi theo, anh đưa cô về