Tôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu…

Chương 63

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Phương trở lại trường học sau 2 tháng điều trị.Mọi người vẫn như trước xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.Chỉ biết rằng ở trong trường mất đi một thầy giáo, một cô bé tên Phương đã chẳng còn tươi cười giống ngày xưa.Trường học cật lực tạo mọi điều kiện cho việc học hành của em.Lời lẽ ngon ngọt cũng vì thể diện và danh tiếng mang tên tấm gương vàng trường học gương mẫu toàn tỉnh.Phương đối với chuyện này,trầm lặng cho qua.Từ một cô gái tự lập,hồn nhiên,vô tư em dần thay đổi.Đó là một Lan Phương dựa dẫm,nhút nhát và sợ hãi mọi thứ.Người duy nhất em gần gũi tin tưởng là Dương-người bạn trai ân cần,chở che em hết mực.Phương đi về nhà Dương ở tạm trước còn cậu chạy đến ký túc xã dọn đồ cho cô bé.Ngay khi đứng trước cánh cửa ký túc cậu chần chừ đôi lát rồi mở cửa vào,giọng điệu hối lỗi:- hôm trước có hơi nặng lời với cậu tôi xin lỗi...Câu nói vừa bật ra bỗng tụt lại một nửa.Dương hốt hoảng nhìn Vu đang ngồi trên sàn,không còn vẻ thường này nữa.Mái tóc ko kết mà thả dài có chút rối,váy ngủ màu đen cùng bờ vai lởm chởm những vết thương chỗ xanh chỗ đỏ dường như đang kết vảy.Ánh mắt ấy đang trỗng rỗng,vô định.Khối rubic thì nằm chổng chơ g*** h** ch*n em,không còn được Vu nâng niu, chơi đùa như trước nữa.Dương sững sờ hai tháng qua cậu không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Hay là do lúc đó cậu quá tức giận mà lỡ lời với Vu:- Tại cậu!!!!Cậu cố ý đúng không?Điện thoại reo cậu biết nên mới giữ tôi ở lại!!!Đúng là đồ xấu xa!!!Cậu cả giận,nóng nảy vào hôm ấy lúc tìm thấy Phương đang đau đớn.Giờ sau khi bình tĩnh lại định nói xin lỗi thì bắt gặp tình cảnh này.Vươn tay chạm vào Vu,đau đáu nhìn những vết thương rợn người kia,nao núng hỏi:- Cậu không sao chứ?- ...- Có đau lắm ko?Lý do gì khiến bị thương thế?- ...- Vu kể tôi nghe đi?- ...- Vu?cậu...- Bạn về đi.Vu vẫn ổnDương thẫn thờ một lúc..Bạn?Vu không gọi hẳn tên cậu,còn chẳng buồn liếc mắt cậu một cái.Lần đầu tiên trong đời cậu hụt hẫng,cảm giác mất mát sâu đậm đến thế.Cậu lằng lặng rời khỏi,trái tim đột ngột rơi tõm xuống vũng nước lạnh lẽo...lặng lẽ lẻ loi,đau đớn...

Phương trở lại trường học sau 2 tháng điều trị.Mọi người vẫn như trước xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.Chỉ biết rằng ở trong trường mất đi một thầy giáo, một cô bé tên Phương đã chẳng còn tươi cười giống ngày xưa.

Trường học cật lực tạo mọi điều kiện cho việc học hành của em.Lời lẽ ngon ngọt cũng vì thể diện và danh tiếng mang tên tấm gương vàng trường học gương mẫu toàn tỉnh.Phương đối với chuyện này,trầm lặng cho qua.Từ một cô gái tự lập,hồn nhiên,vô tư em dần thay đổi.Đó là một Lan Phương dựa dẫm,nhút nhát và sợ hãi mọi thứ.Người duy nhất em gần gũi tin tưởng là Dương-người bạn trai ân cần,chở che em hết mực.

Phương đi về nhà Dương ở tạm trước còn cậu chạy đến ký túc xã dọn đồ cho cô bé.

Ngay khi đứng trước cánh cửa ký túc cậu chần chừ đôi lát rồi mở cửa vào,giọng điệu hối lỗi:

- hôm trước có hơi nặng lời với cậu tôi xin lỗi...

Câu nói vừa bật ra bỗng tụt lại một nửa.Dương hốt hoảng nhìn Vu đang ngồi trên sàn,không còn vẻ thường này nữa.

Mái tóc ko kết mà thả dài có chút rối,váy ngủ màu đen cùng bờ vai lởm chởm những vết thương chỗ xanh chỗ đỏ dường như đang kết vảy.Ánh mắt ấy đang trỗng rỗng,vô định.Khối rubic thì nằm chổng chơ g*** h** ch*n em,không còn được Vu nâng niu, chơi đùa như trước nữa.

Dương sững sờ hai tháng qua cậu không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hay là do lúc đó cậu quá tức giận mà lỡ lời với Vu:

- Tại cậu!!!!Cậu cố ý đúng không?Điện thoại reo cậu biết nên mới giữ tôi ở lại!!!Đúng là đồ xấu xa!!!

Cậu cả giận,nóng nảy vào hôm ấy lúc tìm thấy Phương đang đau đớn.Giờ sau khi bình tĩnh lại định nói xin lỗi thì bắt gặp tình cảnh này.

Vươn tay chạm vào Vu,đau đáu nhìn những vết thương rợn người kia,nao núng hỏi:

- Cậu không sao chứ?

- ...

- Có đau lắm ko?Lý do gì khiến bị thương thế?

- ...

- Vu kể tôi nghe đi?

- ...

- Vu?cậu...

- Bạn về đi.Vu vẫn ổn

Dương thẫn thờ một lúc..Bạn?Vu không gọi hẳn tên cậu,còn chẳng buồn liếc mắt cậu một cái.Lần đầu tiên trong đời cậu hụt hẫng,cảm giác mất mát sâu đậm đến thế.

Cậu lằng lặng rời khỏi,trái tim đột ngột rơi tõm xuống vũng nước lạnh lẽo...lặng lẽ lẻ loi,đau đớn...

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Phương trở lại trường học sau 2 tháng điều trị.Mọi người vẫn như trước xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.Chỉ biết rằng ở trong trường mất đi một thầy giáo, một cô bé tên Phương đã chẳng còn tươi cười giống ngày xưa.Trường học cật lực tạo mọi điều kiện cho việc học hành của em.Lời lẽ ngon ngọt cũng vì thể diện và danh tiếng mang tên tấm gương vàng trường học gương mẫu toàn tỉnh.Phương đối với chuyện này,trầm lặng cho qua.Từ một cô gái tự lập,hồn nhiên,vô tư em dần thay đổi.Đó là một Lan Phương dựa dẫm,nhút nhát và sợ hãi mọi thứ.Người duy nhất em gần gũi tin tưởng là Dương-người bạn trai ân cần,chở che em hết mực.Phương đi về nhà Dương ở tạm trước còn cậu chạy đến ký túc xã dọn đồ cho cô bé.Ngay khi đứng trước cánh cửa ký túc cậu chần chừ đôi lát rồi mở cửa vào,giọng điệu hối lỗi:- hôm trước có hơi nặng lời với cậu tôi xin lỗi...Câu nói vừa bật ra bỗng tụt lại một nửa.Dương hốt hoảng nhìn Vu đang ngồi trên sàn,không còn vẻ thường này nữa.Mái tóc ko kết mà thả dài có chút rối,váy ngủ màu đen cùng bờ vai lởm chởm những vết thương chỗ xanh chỗ đỏ dường như đang kết vảy.Ánh mắt ấy đang trỗng rỗng,vô định.Khối rubic thì nằm chổng chơ g*** h** ch*n em,không còn được Vu nâng niu, chơi đùa như trước nữa.Dương sững sờ hai tháng qua cậu không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Hay là do lúc đó cậu quá tức giận mà lỡ lời với Vu:- Tại cậu!!!!Cậu cố ý đúng không?Điện thoại reo cậu biết nên mới giữ tôi ở lại!!!Đúng là đồ xấu xa!!!Cậu cả giận,nóng nảy vào hôm ấy lúc tìm thấy Phương đang đau đớn.Giờ sau khi bình tĩnh lại định nói xin lỗi thì bắt gặp tình cảnh này.Vươn tay chạm vào Vu,đau đáu nhìn những vết thương rợn người kia,nao núng hỏi:- Cậu không sao chứ?- ...- Có đau lắm ko?Lý do gì khiến bị thương thế?- ...- Vu kể tôi nghe đi?- ...- Vu?cậu...- Bạn về đi.Vu vẫn ổnDương thẫn thờ một lúc..Bạn?Vu không gọi hẳn tên cậu,còn chẳng buồn liếc mắt cậu một cái.Lần đầu tiên trong đời cậu hụt hẫng,cảm giác mất mát sâu đậm đến thế.Cậu lằng lặng rời khỏi,trái tim đột ngột rơi tõm xuống vũng nước lạnh lẽo...lặng lẽ lẻ loi,đau đớn...

Chương 63