Tác giả:

Thập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện! 1 mỹ nam tuấn tú soái ca với gương mặt yêu nghiệt đang ngồi đọc sách sau án thư, trên tay cầm quyển sách, anh mắt vẫn chằm chằm trước sau đều nhìn vào quyển sách. Người này là Nam Cung Dạ Thần 18 tuổi-là Thập Tứ Vương Gia của Thục Quốc. Bên ngoài, 1 mỹ nam khác đi vào. Người này là Giang Bình, là hộ vệ thân cận bên cạnh Nam Cung Dạ Thần, là 1 mỹ nam lúc nào cũng vác mặt đơ gặp người khác. Là 1 người lý trí rất thông minh nhưng cũng có đôi lúc rất ngốc nghếch khiến người khác buồn cười. Là 1 hộ vệ trung thành. “Người bên Tĩnh Hiên Viện như thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn chằm chằm xem sách, lên tiếng hỏi. “Hồi Vương Gia, theo như Thái Y chăm sóc và chẩn đoán 3 ngày nay thì sau vụ việc đó Vương Phi đã bị mất trí nhớ rồi. Hơn nữa....” Giang Bình nói 1 nửa thì ấp úng, không biết là có nên nói tiếp hay không. “Hơn nữa thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn bộ dáng không quan tâm nói. “Hơn nữa hành động và lời nói kỳ quái, cũng không còn dịu dàng và tri thư đạt lễ như…

Chương 22: Lấy lòng người !

Nàng Vương Phi Đến Từ Hiện Đại!Tác giả: Ken ReenTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện! 1 mỹ nam tuấn tú soái ca với gương mặt yêu nghiệt đang ngồi đọc sách sau án thư, trên tay cầm quyển sách, anh mắt vẫn chằm chằm trước sau đều nhìn vào quyển sách. Người này là Nam Cung Dạ Thần 18 tuổi-là Thập Tứ Vương Gia của Thục Quốc. Bên ngoài, 1 mỹ nam khác đi vào. Người này là Giang Bình, là hộ vệ thân cận bên cạnh Nam Cung Dạ Thần, là 1 mỹ nam lúc nào cũng vác mặt đơ gặp người khác. Là 1 người lý trí rất thông minh nhưng cũng có đôi lúc rất ngốc nghếch khiến người khác buồn cười. Là 1 hộ vệ trung thành. “Người bên Tĩnh Hiên Viện như thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn chằm chằm xem sách, lên tiếng hỏi. “Hồi Vương Gia, theo như Thái Y chăm sóc và chẩn đoán 3 ngày nay thì sau vụ việc đó Vương Phi đã bị mất trí nhớ rồi. Hơn nữa....” Giang Bình nói 1 nửa thì ấp úng, không biết là có nên nói tiếp hay không. “Hơn nữa thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn bộ dáng không quan tâm nói. “Hơn nữa hành động và lời nói kỳ quái, cũng không còn dịu dàng và tri thư đạt lễ như… Âu Dương Nguyệt Anh ngủ thẳng giấc đến đầu giờ Thìn (9 giờ) mới chịu dậy, vì Nam Cung Dạ Thần đã ra lệnh nên không ai dám đánh thức nàng dậy kể cả Thanh Tâm cũng không dám nên đã để nàng ngủ thẳng giấc rồi tự động thức dậy.“Thanh Tâm, đã là giờ nào rồi? Ta đói!” Âu Dương Nguyệt Anh vừa rửa mặt đánh răng vừa hỏi Thanh Tâm.“Đã đầu giờ Thìn rồi ạ, để nô tỳ mang thức ăn lên cho người!” Thanh Tâm đưa khăn lau mặt cho Âu Dương Nguyệt Anh vừa nói.“Đầu giờ Thìn? 9 giờ? Sao hôm nay không gọi ta dậy?” Âu Dương Nguyệt Anh vừa lau mặt vừa hỏi.“Vương Gia có lệnh để người ngủ thẳng giấc thì ai mà dám gọi người dậy chứ?” Thanh Tâm trả lời.“Vậy sao? Không cần chuẩn bị thức ăn đâu, mang nước sôi cho ta là được rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói. Nàng hiện tại không muốn ăn thức an của họ nấu, nàng chỉ muốn ăn một chút ngũ cốc yến mạch.“Để nô tỳ đi lấy!” Thanh Tâm nói rồi đi ra ngoài.“Lấy thêm bốn cái chén!” Âu Dương Nguyệt Anh nói vọng theo.“Vâng!” Thanh Tâm trả lời.Sau khi Thanh Tâm đi ra ngoài thì Âu Dương Nguyệt Anh lấy trong Liên Thông Nghi ra một bịch ngũ cốc yến mạch để lên bàn. Không lâu sau đó thì Thanh Tâm quay lại, theo sau đó là vài tỳ nữ bê thao nước sôi và bốn cái chén đi vào để lên bàn rồi lần lượt phúc thân đi ra ngoài.Âu Dương Nguyệt Anh xếp bốn chén ra rồi múc bột ngũ cốc đổ vào từng chén rồi đổ nước sôi vào đợi nở ra.“Mang hai chén ra cho Bình An và Như Ý rồi vào đây cùng ăn.” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Thanh Tâm nói.“Tiểu Thư, đây là món gì vậy?” Thanh Tâm thắc mắc hỏi.“Đồ ăn được! Rất tốt, rất dinh dưỡng!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.“Vâng!” Thanh Tâm để hai chén lên khay rồi bưng ra ngoài cho Bình An và Như Ý xong liền quay lại cùng ăn với Âu Dương Nguyệt Anh.“Đúng rồi! Bạch Tuyết đã ăn chưa?” Âu Dương Nguyệt Anh vừa ăn vừa hỏi.“Đã làm theo lời Tiểu Thư, đổ thức ăn mà Tiểu Thư vào chén của Bạch Tuyết ăn rồi! Nó vừa mới chạy ra ngoài, chắc là đi chơi.” Thanh Tâm cũng vừa ăn vừa trả lời. Thanh Tâm chri cảm thấy từ lúc Âu Dương Nguyệt Anh mất đi ký ức thì không còn quy củ như trước kia, nhưng mà cô ích kỷ một chút liền cảm thấy nàng hiện tại rất là tốt. Lúc nàng ăn thì tuyệt đối không để cho cô đứng hầu hạ mà bảo cô cùng ngồi xuống ăn.“Ừmk!” Âu Dương Nguyệt Anh gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Âu Dương Nguyệt Anh ngủ thẳng giấc đến đầu giờ Thìn (9 giờ) mới chịu dậy, vì Nam Cung Dạ Thần đã ra lệnh nên không ai dám đánh thức nàng dậy kể cả Thanh Tâm cũng không dám nên đã để nàng ngủ thẳng giấc rồi tự động thức dậy.

“Thanh Tâm, đã là giờ nào rồi? Ta đói!” Âu Dương Nguyệt Anh vừa rửa mặt đánh răng vừa hỏi Thanh Tâm.

“Đã đầu giờ Thìn rồi ạ, để nô tỳ mang thức ăn lên cho người!” Thanh Tâm đưa khăn lau mặt cho Âu Dương Nguyệt Anh vừa nói.

“Đầu giờ Thìn? 9 giờ? Sao hôm nay không gọi ta dậy?” Âu Dương Nguyệt Anh vừa lau mặt vừa hỏi.

“Vương Gia có lệnh để người ngủ thẳng giấc thì ai mà dám gọi người dậy chứ?” Thanh Tâm trả lời.

“Vậy sao? Không cần chuẩn bị thức ăn đâu, mang nước sôi cho ta là được rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói. Nàng hiện tại không muốn ăn thức an của họ nấu, nàng chỉ muốn ăn một chút ngũ cốc yến mạch.

“Để nô tỳ đi lấy!” Thanh Tâm nói rồi đi ra ngoài.

“Lấy thêm bốn cái chén!” Âu Dương Nguyệt Anh nói vọng theo.

“Vâng!” Thanh Tâm trả lời.

Sau khi Thanh Tâm đi ra ngoài thì Âu Dương Nguyệt Anh lấy trong Liên Thông Nghi ra một bịch ngũ cốc yến mạch để lên bàn. Không lâu sau đó thì Thanh Tâm quay lại, theo sau đó là vài tỳ nữ bê thao nước sôi và bốn cái chén đi vào để lên bàn rồi lần lượt phúc thân đi ra ngoài.

Âu Dương Nguyệt Anh xếp bốn chén ra rồi múc bột ngũ cốc đổ vào từng chén rồi đổ nước sôi vào đợi nở ra.

“Mang hai chén ra cho Bình An và Như Ý rồi vào đây cùng ăn.” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Thanh Tâm nói.

“Tiểu Thư, đây là món gì vậy?” Thanh Tâm thắc mắc hỏi.

“Đồ ăn được! Rất tốt, rất dinh dưỡng!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.

“Vâng!” Thanh Tâm để hai chén lên khay rồi bưng ra ngoài cho Bình An và Như Ý xong liền quay lại cùng ăn với Âu Dương Nguyệt Anh.

“Đúng rồi! Bạch Tuyết đã ăn chưa?” Âu Dương Nguyệt Anh vừa ăn vừa hỏi.

“Đã làm theo lời Tiểu Thư, đổ thức ăn mà Tiểu Thư vào chén của Bạch Tuyết ăn rồi! Nó vừa mới chạy ra ngoài, chắc là đi chơi.” Thanh Tâm cũng vừa ăn vừa trả lời. Thanh Tâm chri cảm thấy từ lúc Âu Dương Nguyệt Anh mất đi ký ức thì không còn quy củ như trước kia, nhưng mà cô ích kỷ một chút liền cảm thấy nàng hiện tại rất là tốt. Lúc nàng ăn thì tuyệt đối không để cho cô đứng hầu hạ mà bảo cô cùng ngồi xuống ăn.

“Ừmk!” Âu Dương Nguyệt Anh gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Nàng Vương Phi Đến Từ Hiện Đại!Tác giả: Ken ReenTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện! 1 mỹ nam tuấn tú soái ca với gương mặt yêu nghiệt đang ngồi đọc sách sau án thư, trên tay cầm quyển sách, anh mắt vẫn chằm chằm trước sau đều nhìn vào quyển sách. Người này là Nam Cung Dạ Thần 18 tuổi-là Thập Tứ Vương Gia của Thục Quốc. Bên ngoài, 1 mỹ nam khác đi vào. Người này là Giang Bình, là hộ vệ thân cận bên cạnh Nam Cung Dạ Thần, là 1 mỹ nam lúc nào cũng vác mặt đơ gặp người khác. Là 1 người lý trí rất thông minh nhưng cũng có đôi lúc rất ngốc nghếch khiến người khác buồn cười. Là 1 hộ vệ trung thành. “Người bên Tĩnh Hiên Viện như thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn chằm chằm xem sách, lên tiếng hỏi. “Hồi Vương Gia, theo như Thái Y chăm sóc và chẩn đoán 3 ngày nay thì sau vụ việc đó Vương Phi đã bị mất trí nhớ rồi. Hơn nữa....” Giang Bình nói 1 nửa thì ấp úng, không biết là có nên nói tiếp hay không. “Hơn nữa thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn bộ dáng không quan tâm nói. “Hơn nữa hành động và lời nói kỳ quái, cũng không còn dịu dàng và tri thư đạt lễ như… Âu Dương Nguyệt Anh ngủ thẳng giấc đến đầu giờ Thìn (9 giờ) mới chịu dậy, vì Nam Cung Dạ Thần đã ra lệnh nên không ai dám đánh thức nàng dậy kể cả Thanh Tâm cũng không dám nên đã để nàng ngủ thẳng giấc rồi tự động thức dậy.“Thanh Tâm, đã là giờ nào rồi? Ta đói!” Âu Dương Nguyệt Anh vừa rửa mặt đánh răng vừa hỏi Thanh Tâm.“Đã đầu giờ Thìn rồi ạ, để nô tỳ mang thức ăn lên cho người!” Thanh Tâm đưa khăn lau mặt cho Âu Dương Nguyệt Anh vừa nói.“Đầu giờ Thìn? 9 giờ? Sao hôm nay không gọi ta dậy?” Âu Dương Nguyệt Anh vừa lau mặt vừa hỏi.“Vương Gia có lệnh để người ngủ thẳng giấc thì ai mà dám gọi người dậy chứ?” Thanh Tâm trả lời.“Vậy sao? Không cần chuẩn bị thức ăn đâu, mang nước sôi cho ta là được rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói. Nàng hiện tại không muốn ăn thức an của họ nấu, nàng chỉ muốn ăn một chút ngũ cốc yến mạch.“Để nô tỳ đi lấy!” Thanh Tâm nói rồi đi ra ngoài.“Lấy thêm bốn cái chén!” Âu Dương Nguyệt Anh nói vọng theo.“Vâng!” Thanh Tâm trả lời.Sau khi Thanh Tâm đi ra ngoài thì Âu Dương Nguyệt Anh lấy trong Liên Thông Nghi ra một bịch ngũ cốc yến mạch để lên bàn. Không lâu sau đó thì Thanh Tâm quay lại, theo sau đó là vài tỳ nữ bê thao nước sôi và bốn cái chén đi vào để lên bàn rồi lần lượt phúc thân đi ra ngoài.Âu Dương Nguyệt Anh xếp bốn chén ra rồi múc bột ngũ cốc đổ vào từng chén rồi đổ nước sôi vào đợi nở ra.“Mang hai chén ra cho Bình An và Như Ý rồi vào đây cùng ăn.” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Thanh Tâm nói.“Tiểu Thư, đây là món gì vậy?” Thanh Tâm thắc mắc hỏi.“Đồ ăn được! Rất tốt, rất dinh dưỡng!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.“Vâng!” Thanh Tâm để hai chén lên khay rồi bưng ra ngoài cho Bình An và Như Ý xong liền quay lại cùng ăn với Âu Dương Nguyệt Anh.“Đúng rồi! Bạch Tuyết đã ăn chưa?” Âu Dương Nguyệt Anh vừa ăn vừa hỏi.“Đã làm theo lời Tiểu Thư, đổ thức ăn mà Tiểu Thư vào chén của Bạch Tuyết ăn rồi! Nó vừa mới chạy ra ngoài, chắc là đi chơi.” Thanh Tâm cũng vừa ăn vừa trả lời. Thanh Tâm chri cảm thấy từ lúc Âu Dương Nguyệt Anh mất đi ký ức thì không còn quy củ như trước kia, nhưng mà cô ích kỷ một chút liền cảm thấy nàng hiện tại rất là tốt. Lúc nàng ăn thì tuyệt đối không để cho cô đứng hầu hạ mà bảo cô cùng ngồi xuống ăn.“Ừmk!” Âu Dương Nguyệt Anh gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Chương 22: Lấy lòng người !