Tôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu…
Chương 69
Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Dương không chắc về hiện tại.Nhưng cậu cũng không thể lờ đi cảm xúc của mình.Cậu thích Vu,đó là sự thật.Phương mỉm cười rời khỏi.Sau nửa năm,cô cũng tìm thấy bình yên cho bản thân mình.Miễn cưỡng là sự thương hại,tình yêu không tồn tại lâu dài khi có vết nứt.Phương của trước kia rất mạnh mẽ,cô cần tìm lại bóng dáng ngày ấy-cái ngày cô chưa dựa dẫm vào Dương hay bất kỳ ai khác.Đau,nhưng vẫn chịu đựng được.Dương nhìn Phương biến mất khỏi tầm mắt,mỉm cười nhẹ nhàng.Ngay sau đó,liền vội vàng chạy đến lớp học của Vu.Cửa lớp học chưa đóng,mọi người đã về hết.Chiếc dây buộc tóc trên tay Dươnh rơi xuống đất.Nụ cười trên môi dần vỡ vụn.Trước mắt cậu,Vu và Sam đang hôn nhau.Nồng nhiệt và say đắm.Ngay lập tức đợt sóng phẫn nộ bủa vây Dương.Cậu xông lên,đấm vào mặt Sam một phát thật mạnh.Sam lăn ra đất,đang định đứng dậy thì bị Dương túm cổ áo kéo lên:- Thằng khốn!- Đánh đi!!!tao nói đánh tiếp đi!!- Mày..- ĐỦ RỒI!Vu hét lên.Chạy đến đẩy Dương ra.Tách hai người mỗi người một phía.Dương lúc này mới uất ức nắm lấy vả vai Vu:- Mình chia tay rồi- ừ- Phương ổn rồi,cậu ấy chấp nhận chia tay.- ừ- Vu,vậy bọn mình...- bọn mình không thể.- tại...tại...TẠI SAO???Dương gào thét.Gào thét đến run rẩy.Cậu siết chặt lấy Vu.- bỏ mình ra- không- chúng ta không thể- không không không!- DƯƠNG...mình có thai rồi.Dương trợn ngược mắt.Đôi tay buông xuống như bị gãy.Khuôn mặt cậu nhăn nhúm,viền mắt đỏ hoe gằn lên những tia máu.Trông vô cùng thảm bại:- Của cậu ta?- phải- từ bao giờ?- mới gần đâySam tiến đến.Lau vết máu trên miệng.Ôm lấy Vu từ phía sau,nhoẻ miệng cười đắng thắng:- Cậu không kịp mất rồi.Rất tiếc,end game.
Dương không chắc về hiện tại.Nhưng cậu cũng không thể lờ đi cảm xúc của mình.Cậu thích Vu,đó là sự thật.
Phương mỉm cười rời khỏi.Sau nửa năm,cô cũng tìm thấy bình yên cho bản thân mình.Miễn cưỡng là sự thương hại,tình yêu không tồn tại lâu dài khi có vết nứt.Phương của trước kia rất mạnh mẽ,cô cần tìm lại bóng dáng ngày ấy-cái ngày cô chưa dựa dẫm vào Dương hay bất kỳ ai khác.Đau,nhưng vẫn chịu đựng được.
Dương nhìn Phương biến mất khỏi tầm mắt,mỉm cười nhẹ nhàng.
Ngay sau đó,liền vội vàng chạy đến lớp học của Vu.
Cửa lớp học chưa đóng,mọi người đã về hết.Chiếc dây buộc tóc trên tay Dươnh rơi xuống đất.Nụ cười trên môi dần vỡ vụn.
Trước mắt cậu,Vu và Sam đang hôn nhau.Nồng nhiệt và say đắm.
Ngay lập tức đợt sóng phẫn nộ bủa vây Dương.Cậu xông lên,đấm vào mặt Sam một phát thật mạnh.
Sam lăn ra đất,đang định đứng dậy thì bị Dương túm cổ áo kéo lên:
- Thằng khốn!
- Đánh đi!!!tao nói đánh tiếp đi!!
- Mày..
- ĐỦ RỒI!
Vu hét lên.Chạy đến đẩy Dương ra.Tách hai người mỗi người một phía.
Dương lúc này mới uất ức nắm lấy vả vai Vu:
- Mình chia tay rồi
- ừ
- Phương ổn rồi,cậu ấy chấp nhận chia tay.
- ừ
- Vu,vậy bọn mình...
- bọn mình không thể.
- tại...tại...TẠI SAO???
Dương gào thét.Gào thét đến run rẩy.Cậu siết chặt lấy Vu.
- bỏ mình ra
- không
- chúng ta không thể
- không không không!
- DƯƠNG...mình có thai rồi.
Dương trợn ngược mắt.Đôi tay buông xuống như bị gãy.Khuôn mặt cậu nhăn nhúm,viền mắt đỏ hoe gằn lên những tia máu.Trông vô cùng thảm bại:
- Của cậu ta?
- phải
- từ bao giờ?
- mới gần đây
Sam tiến đến.Lau vết máu trên miệng.Ôm lấy Vu từ phía sau,nhoẻ miệng cười đắng thắng:
- Cậu không kịp mất rồi.Rất tiếc,end game.
Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Dương không chắc về hiện tại.Nhưng cậu cũng không thể lờ đi cảm xúc của mình.Cậu thích Vu,đó là sự thật.Phương mỉm cười rời khỏi.Sau nửa năm,cô cũng tìm thấy bình yên cho bản thân mình.Miễn cưỡng là sự thương hại,tình yêu không tồn tại lâu dài khi có vết nứt.Phương của trước kia rất mạnh mẽ,cô cần tìm lại bóng dáng ngày ấy-cái ngày cô chưa dựa dẫm vào Dương hay bất kỳ ai khác.Đau,nhưng vẫn chịu đựng được.Dương nhìn Phương biến mất khỏi tầm mắt,mỉm cười nhẹ nhàng.Ngay sau đó,liền vội vàng chạy đến lớp học của Vu.Cửa lớp học chưa đóng,mọi người đã về hết.Chiếc dây buộc tóc trên tay Dươnh rơi xuống đất.Nụ cười trên môi dần vỡ vụn.Trước mắt cậu,Vu và Sam đang hôn nhau.Nồng nhiệt và say đắm.Ngay lập tức đợt sóng phẫn nộ bủa vây Dương.Cậu xông lên,đấm vào mặt Sam một phát thật mạnh.Sam lăn ra đất,đang định đứng dậy thì bị Dương túm cổ áo kéo lên:- Thằng khốn!- Đánh đi!!!tao nói đánh tiếp đi!!- Mày..- ĐỦ RỒI!Vu hét lên.Chạy đến đẩy Dương ra.Tách hai người mỗi người một phía.Dương lúc này mới uất ức nắm lấy vả vai Vu:- Mình chia tay rồi- ừ- Phương ổn rồi,cậu ấy chấp nhận chia tay.- ừ- Vu,vậy bọn mình...- bọn mình không thể.- tại...tại...TẠI SAO???Dương gào thét.Gào thét đến run rẩy.Cậu siết chặt lấy Vu.- bỏ mình ra- không- chúng ta không thể- không không không!- DƯƠNG...mình có thai rồi.Dương trợn ngược mắt.Đôi tay buông xuống như bị gãy.Khuôn mặt cậu nhăn nhúm,viền mắt đỏ hoe gằn lên những tia máu.Trông vô cùng thảm bại:- Của cậu ta?- phải- từ bao giờ?- mới gần đâySam tiến đến.Lau vết máu trên miệng.Ôm lấy Vu từ phía sau,nhoẻ miệng cười đắng thắng:- Cậu không kịp mất rồi.Rất tiếc,end game.