Tác giả:

Thập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện! 1 mỹ nam tuấn tú soái ca với gương mặt yêu nghiệt đang ngồi đọc sách sau án thư, trên tay cầm quyển sách, anh mắt vẫn chằm chằm trước sau đều nhìn vào quyển sách. Người này là Nam Cung Dạ Thần 18 tuổi-là Thập Tứ Vương Gia của Thục Quốc. Bên ngoài, 1 mỹ nam khác đi vào. Người này là Giang Bình, là hộ vệ thân cận bên cạnh Nam Cung Dạ Thần, là 1 mỹ nam lúc nào cũng vác mặt đơ gặp người khác. Là 1 người lý trí rất thông minh nhưng cũng có đôi lúc rất ngốc nghếch khiến người khác buồn cười. Là 1 hộ vệ trung thành. “Người bên Tĩnh Hiên Viện như thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn chằm chằm xem sách, lên tiếng hỏi. “Hồi Vương Gia, theo như Thái Y chăm sóc và chẩn đoán 3 ngày nay thì sau vụ việc đó Vương Phi đã bị mất trí nhớ rồi. Hơn nữa....” Giang Bình nói 1 nửa thì ấp úng, không biết là có nên nói tiếp hay không. “Hơn nữa thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn bộ dáng không quan tâm nói. “Hơn nữa hành động và lời nói kỳ quái, cũng không còn dịu dàng và tri thư đạt lễ như…

Chương 34: Phu thê hoà thuận!

Nàng Vương Phi Đến Từ Hiện Đại!Tác giả: Ken ReenTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện! 1 mỹ nam tuấn tú soái ca với gương mặt yêu nghiệt đang ngồi đọc sách sau án thư, trên tay cầm quyển sách, anh mắt vẫn chằm chằm trước sau đều nhìn vào quyển sách. Người này là Nam Cung Dạ Thần 18 tuổi-là Thập Tứ Vương Gia của Thục Quốc. Bên ngoài, 1 mỹ nam khác đi vào. Người này là Giang Bình, là hộ vệ thân cận bên cạnh Nam Cung Dạ Thần, là 1 mỹ nam lúc nào cũng vác mặt đơ gặp người khác. Là 1 người lý trí rất thông minh nhưng cũng có đôi lúc rất ngốc nghếch khiến người khác buồn cười. Là 1 hộ vệ trung thành. “Người bên Tĩnh Hiên Viện như thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn chằm chằm xem sách, lên tiếng hỏi. “Hồi Vương Gia, theo như Thái Y chăm sóc và chẩn đoán 3 ngày nay thì sau vụ việc đó Vương Phi đã bị mất trí nhớ rồi. Hơn nữa....” Giang Bình nói 1 nửa thì ấp úng, không biết là có nên nói tiếp hay không. “Hơn nữa thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn bộ dáng không quan tâm nói. “Hơn nữa hành động và lời nói kỳ quái, cũng không còn dịu dàng và tri thư đạt lễ như… “Hồi Hoàng Thượng, cho dù là như vậy vẫn còn tội tự ý hái hoa do Thần Thiếp ban xuống.” Liễu Ương Vân nhìn Nam Cung Tuần nói.“Hồi Phụ Hoàng, Vương Phi chỉ là vô tình thôi! Nàng không hề biết đó là hoa được Ngự Ban, nàng chỉ là muốn làm một chút bánh cho Nhi Thần!” Nam Cung Dạ Thần bẩm báo.“Bánh?” Nam Cung Tuần suy nghĩ một chút. Thảo nào hôm nay lạicho người mang bánh vào Cung, thì ra là muốn lót đường trước đây mà.“Hoàng Thượng, Nhi Thần chỉ cảm thấy những bông hoa này để thêm vài hôm nữa thì sẽ héo khô hết, chi bằng mang nó làm những việc có nghĩa hơn không phải tốt hơn sao ạ!” Âu Dương Nguyệt Anh một bộ dáng nhu thuận nói.“Hồi Hoàng Thượng, con bé nói cũng có lý. Hoa dù có đẹp dù có quý đến đâu thì cũng sẽ héo úa, nếu có thể mang đi làm bánh thì đúng là một việc có ý nghĩa rồi.” Dương Thanh Liên ôn nhu nhìn Nam Cung Tuần nói.“Muội muội từ khi nào trở nên tin người như vậy? Vừa nghe nói liền tin rồi, hoa thì làm sao có thể làm bánh được!” Liễu Ương Vân nói.“Thần Thiếp tin tưởng Thần Nhi.” Dương Thanh Liên tuy nói nhẹ nhàng nhưng giọng lại kiên định.“Phụ Hoàng, bánh mà Nhi Thần cho người mang vào Cung người ăn thấy như thế nào? Đó là bánh Vương Phi tự làm từ hoa.” Nam Cung Dạ Thần nhìn Nam Cung Tuần nói.“Chính là bánh đó sao? Rất ngon! Làm từ hoa, thảo nào lại có mùi thơm của phù dung và mẫu đơn!” Nam Cung Tuần trả lời.“Bánh gì vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh kéo nhẹ tay áo của Nam Cung Dạ Thần hỏi nhỏ.“Suỵt!” Nam Cung Dạ Thần ra hiệu cho Âu Dương Nguyệt Anh.“Bánh này quả thật rất ngon, Trẫm cũng có ăn. Hoàng Hậu bỏ qua đi!” Nam Cung Tuần nhìn Liễu Ương Vân cười.“Thần Thiếp tuân chỉ!” Liễu Ương Vân mặc dù không muốn nhưng vẫn phải nghe.“Còn không mau tạ ơn Hoàng Hậu đã bỏ qua!” Dương Thanh Liên mỉm cười nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nhưng ánh ám lại muốn chọc tức Liễu Ương Vân.“Tạ Hoàng Hậu Nương Nương đã bỏ qua!” Âu Dương Nguyệt Anh nhún người. Nàng nhìn ra là Dương Thanh Liên cố ý trêu tức Liễu Ương Vân nhưng biết làm sao được? Bây giừo nàng cũng đã trở thành cái gai trong mắt của Liễu Ương Vân rồi.“Sau này nàng cố gắng đi theo Mẫu Phi học ngừoi một chút, có biết không?” Nam Cung Dạ Thần nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.Âu Dương Nguyệt Anh có hơi bất ngờ với câu nói của Nam Cung Dạ Thần một chút, cùng với hắn mắt lớn trừng mắt bé. Nàng có cần phải học gì nữa đâu chứ! Nhưng mà tại sao lại bắt nàng vào Cung để học chứ? Ngoài tranh đấu ra thì có gì để học được! Nhưng Âu Dương Nguyệt Anh cảm nhận được xung quanh đều đang nhìn nên nhìn Nam cung Dạ Thần mỉm cười dịu dàng “Anh Nhi đã hiểu!”“Ngoan!” Nam Cung Dạ Thần mỉm cười dịu dàng với Âu Dương Nguyệt Anh, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.“Phu thê hoà thuận! Chuyện tốt! Chuyện tốt!” Nam Cung Tuần ha ha cười.

“Hồi Hoàng Thượng, cho dù là như vậy vẫn còn tội tự ý hái hoa do Thần Thiếp ban xuống.” Liễu Ương Vân nhìn Nam Cung Tuần nói.

“Hồi Phụ Hoàng, Vương Phi chỉ là vô tình thôi! Nàng không hề biết đó là hoa được Ngự Ban, nàng chỉ là muốn làm một chút bánh cho Nhi Thần!” Nam Cung Dạ Thần bẩm báo.

“Bánh?” Nam Cung Tuần suy nghĩ một chút. Thảo nào hôm nay lạicho người mang bánh vào Cung, thì ra là muốn lót đường trước đây mà.

“Hoàng Thượng, Nhi Thần chỉ cảm thấy những bông hoa này để thêm vài hôm nữa thì sẽ héo khô hết, chi bằng mang nó làm những việc có nghĩa hơn không phải tốt hơn sao ạ!” Âu Dương Nguyệt Anh một bộ dáng nhu thuận nói.

“Hồi Hoàng Thượng, con bé nói cũng có lý. Hoa dù có đẹp dù có quý đến đâu thì cũng sẽ héo úa, nếu có thể mang đi làm bánh thì đúng là một việc có ý nghĩa rồi.” Dương Thanh Liên ôn nhu nhìn Nam Cung Tuần nói.

“Muội muội từ khi nào trở nên tin người như vậy? Vừa nghe nói liền tin rồi, hoa thì làm sao có thể làm bánh được!” Liễu Ương Vân nói.

“Thần Thiếp tin tưởng Thần Nhi.” Dương Thanh Liên tuy nói nhẹ nhàng nhưng giọng lại kiên định.

“Phụ Hoàng, bánh mà Nhi Thần cho người mang vào Cung người ăn thấy như thế nào? Đó là bánh Vương Phi tự làm từ hoa.” Nam Cung Dạ Thần nhìn Nam Cung Tuần nói.

“Chính là bánh đó sao? Rất ngon! Làm từ hoa, thảo nào lại có mùi thơm của phù dung và mẫu đơn!” Nam Cung Tuần trả lời.

“Bánh gì vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh kéo nhẹ tay áo của Nam Cung Dạ Thần hỏi nhỏ.

“Suỵt!” Nam Cung Dạ Thần ra hiệu cho Âu Dương Nguyệt Anh.

“Bánh này quả thật rất ngon, Trẫm cũng có ăn. Hoàng Hậu bỏ qua đi!” Nam Cung Tuần nhìn Liễu Ương Vân cười.

“Thần Thiếp tuân chỉ!” Liễu Ương Vân mặc dù không muốn nhưng vẫn phải nghe.

“Còn không mau tạ ơn Hoàng Hậu đã bỏ qua!” Dương Thanh Liên mỉm cười nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nhưng ánh ám lại muốn chọc tức Liễu Ương Vân.

“Tạ Hoàng Hậu Nương Nương đã bỏ qua!” Âu Dương Nguyệt Anh nhún người. Nàng nhìn ra là Dương Thanh Liên cố ý trêu tức Liễu Ương Vân nhưng biết làm sao được? Bây giừo nàng cũng đã trở thành cái gai trong mắt của Liễu Ương Vân rồi.

“Sau này nàng cố gắng đi theo Mẫu Phi học ngừoi một chút, có biết không?” Nam Cung Dạ Thần nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.

Âu Dương Nguyệt Anh có hơi bất ngờ với câu nói của Nam Cung Dạ Thần một chút, cùng với hắn mắt lớn trừng mắt bé. Nàng có cần phải học gì nữa đâu chứ! Nhưng mà tại sao lại bắt nàng vào Cung để học chứ? Ngoài tranh đấu ra thì có gì để học được! Nhưng Âu Dương Nguyệt Anh cảm nhận được xung quanh đều đang nhìn nên nhìn Nam cung Dạ Thần mỉm cười dịu dàng “Anh Nhi đã hiểu!”

“Ngoan!” Nam Cung Dạ Thần mỉm cười dịu dàng với Âu Dương Nguyệt Anh, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

“Phu thê hoà thuận! Chuyện tốt! Chuyện tốt!” Nam Cung Tuần ha ha cười.

Nàng Vương Phi Đến Từ Hiện Đại!Tác giả: Ken ReenTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện! 1 mỹ nam tuấn tú soái ca với gương mặt yêu nghiệt đang ngồi đọc sách sau án thư, trên tay cầm quyển sách, anh mắt vẫn chằm chằm trước sau đều nhìn vào quyển sách. Người này là Nam Cung Dạ Thần 18 tuổi-là Thập Tứ Vương Gia của Thục Quốc. Bên ngoài, 1 mỹ nam khác đi vào. Người này là Giang Bình, là hộ vệ thân cận bên cạnh Nam Cung Dạ Thần, là 1 mỹ nam lúc nào cũng vác mặt đơ gặp người khác. Là 1 người lý trí rất thông minh nhưng cũng có đôi lúc rất ngốc nghếch khiến người khác buồn cười. Là 1 hộ vệ trung thành. “Người bên Tĩnh Hiên Viện như thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn chằm chằm xem sách, lên tiếng hỏi. “Hồi Vương Gia, theo như Thái Y chăm sóc và chẩn đoán 3 ngày nay thì sau vụ việc đó Vương Phi đã bị mất trí nhớ rồi. Hơn nữa....” Giang Bình nói 1 nửa thì ấp úng, không biết là có nên nói tiếp hay không. “Hơn nữa thế nào?” Nam Cung Dạ Thần vẫn bộ dáng không quan tâm nói. “Hơn nữa hành động và lời nói kỳ quái, cũng không còn dịu dàng và tri thư đạt lễ như… “Hồi Hoàng Thượng, cho dù là như vậy vẫn còn tội tự ý hái hoa do Thần Thiếp ban xuống.” Liễu Ương Vân nhìn Nam Cung Tuần nói.“Hồi Phụ Hoàng, Vương Phi chỉ là vô tình thôi! Nàng không hề biết đó là hoa được Ngự Ban, nàng chỉ là muốn làm một chút bánh cho Nhi Thần!” Nam Cung Dạ Thần bẩm báo.“Bánh?” Nam Cung Tuần suy nghĩ một chút. Thảo nào hôm nay lạicho người mang bánh vào Cung, thì ra là muốn lót đường trước đây mà.“Hoàng Thượng, Nhi Thần chỉ cảm thấy những bông hoa này để thêm vài hôm nữa thì sẽ héo khô hết, chi bằng mang nó làm những việc có nghĩa hơn không phải tốt hơn sao ạ!” Âu Dương Nguyệt Anh một bộ dáng nhu thuận nói.“Hồi Hoàng Thượng, con bé nói cũng có lý. Hoa dù có đẹp dù có quý đến đâu thì cũng sẽ héo úa, nếu có thể mang đi làm bánh thì đúng là một việc có ý nghĩa rồi.” Dương Thanh Liên ôn nhu nhìn Nam Cung Tuần nói.“Muội muội từ khi nào trở nên tin người như vậy? Vừa nghe nói liền tin rồi, hoa thì làm sao có thể làm bánh được!” Liễu Ương Vân nói.“Thần Thiếp tin tưởng Thần Nhi.” Dương Thanh Liên tuy nói nhẹ nhàng nhưng giọng lại kiên định.“Phụ Hoàng, bánh mà Nhi Thần cho người mang vào Cung người ăn thấy như thế nào? Đó là bánh Vương Phi tự làm từ hoa.” Nam Cung Dạ Thần nhìn Nam Cung Tuần nói.“Chính là bánh đó sao? Rất ngon! Làm từ hoa, thảo nào lại có mùi thơm của phù dung và mẫu đơn!” Nam Cung Tuần trả lời.“Bánh gì vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh kéo nhẹ tay áo của Nam Cung Dạ Thần hỏi nhỏ.“Suỵt!” Nam Cung Dạ Thần ra hiệu cho Âu Dương Nguyệt Anh.“Bánh này quả thật rất ngon, Trẫm cũng có ăn. Hoàng Hậu bỏ qua đi!” Nam Cung Tuần nhìn Liễu Ương Vân cười.“Thần Thiếp tuân chỉ!” Liễu Ương Vân mặc dù không muốn nhưng vẫn phải nghe.“Còn không mau tạ ơn Hoàng Hậu đã bỏ qua!” Dương Thanh Liên mỉm cười nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nhưng ánh ám lại muốn chọc tức Liễu Ương Vân.“Tạ Hoàng Hậu Nương Nương đã bỏ qua!” Âu Dương Nguyệt Anh nhún người. Nàng nhìn ra là Dương Thanh Liên cố ý trêu tức Liễu Ương Vân nhưng biết làm sao được? Bây giừo nàng cũng đã trở thành cái gai trong mắt của Liễu Ương Vân rồi.“Sau này nàng cố gắng đi theo Mẫu Phi học ngừoi một chút, có biết không?” Nam Cung Dạ Thần nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.Âu Dương Nguyệt Anh có hơi bất ngờ với câu nói của Nam Cung Dạ Thần một chút, cùng với hắn mắt lớn trừng mắt bé. Nàng có cần phải học gì nữa đâu chứ! Nhưng mà tại sao lại bắt nàng vào Cung để học chứ? Ngoài tranh đấu ra thì có gì để học được! Nhưng Âu Dương Nguyệt Anh cảm nhận được xung quanh đều đang nhìn nên nhìn Nam cung Dạ Thần mỉm cười dịu dàng “Anh Nhi đã hiểu!”“Ngoan!” Nam Cung Dạ Thần mỉm cười dịu dàng với Âu Dương Nguyệt Anh, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.“Phu thê hoà thuận! Chuyện tốt! Chuyện tốt!” Nam Cung Tuần ha ha cười.

Chương 34: Phu thê hoà thuận!