Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông…
Chương 82
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Lúc này tướng quân Shouta dẫn vị thương nhân có vẻ ngoài khá thần bí, lúc nào cũng dùng khăn trùm đầu, chỉ để lộ gương mặt với làn da ngăm đen đi vào. Hắn quỳ trước mặt ta hành lễ, sau đó đứng dậy, tự nhiên hỏi:- Không biết nữ hoàng gọi ta đến có việc gì?Người này tuy là thương nhân nhưng có vẻ rất cao sang, cách đi đứng nói chuyện của hắn chứng minh đây không phải là người tầm thường nhưng bao nhiêu người điều tra đều ra kết quả giống nhau, hắn là một thương nhân đến từ Lybia. Bây giờ cùng đường, chỉ có thể…- Irumi, nếu ta đề nghị hợp tác cùng ngài thì sao?- Hợp tác? Ý của nữ hoàng là…Izumin buồn cười, ngay từ đầu hắn đã nhìn ra, nàng làm như vậy rất thông minh, nhưng để xây dựng cả một công trình tốn kém biết bao nhiêu mà nói, nàng lại quá nhân nhượng ưu ái với bọn nô lệ, biết bao giờ mới có kết quả. Bọn họ được ăn uống đầy đủ, làm việc một ngày chỉ vài giờ, tuy rất được lòng dân chúng nhưng ngân khố của nàng có cầm cự nổi không?- Ta trực tiếp nói thẳng, hiện nay chúng ta…Shouta cùng Ari thảng thốt gọi ta: “nữ hoàng” nhưng ta mặc kệ, giờ phút này đành phải liều thôi. Ta không muốn dây dưa cùng triều đình của Menfuisư ở Tê Bê, tuy cùng chung Ai Cập nhưng làm sao nhờ nó giúp đỡ mãi được… Bản thân ta, lòng tự trọng của ta không cho phép ta làm chuyện đó…- Chúng ta không đủ tiền để tiếp tục, cần một số tiền khá lớn. Nếu thành công, ta sẽ không để ngài chịu thiệt.- Nữ hoàng, người làm gì vậy?- Nữ hoàng…- Ta đồng ý.Mọi người xung quanh sững sờ, ta cũng sững sờ. Hắn ta chưa biết ta cần bao nhiêu đã đồng ý. Hắn giàu có tới mức nào mà có thể…Ta mở to mắt nhìn tên lái buôn phía dưới, nhìn chằm chằm, cuối cùng không nhìn ra được sự khác biệt gì…Izumin cười thầm trong lòng, đối với một Giza nhỏ bé của nàng, nó là số tiền lớn nhưng đối với hoàng tử Hitaito như hắn thì chẳng đáng là bao. Hắn đang tìm cơ hội để tiếp cận nàng, nào ngờ nàng tự tự đưa tới miệng!
Lúc này tướng quân Shouta dẫn vị thương nhân có vẻ ngoài khá thần bí, lúc nào cũng dùng khăn trùm đầu, chỉ để lộ gương mặt với làn da ngăm đen đi vào. Hắn quỳ trước mặt ta hành lễ, sau đó đứng dậy, tự nhiên hỏi:
- Không biết nữ hoàng gọi ta đến có việc gì?
Người này tuy là thương nhân nhưng có vẻ rất cao sang, cách đi đứng nói chuyện của hắn chứng minh đây không phải là người tầm thường nhưng bao nhiêu người điều tra đều ra kết quả giống nhau, hắn là một thương nhân đến từ Lybia. Bây giờ cùng đường, chỉ có thể…
- Irumi, nếu ta đề nghị hợp tác cùng ngài thì sao?
- Hợp tác? Ý của nữ hoàng là…
Izumin buồn cười, ngay từ đầu hắn đã nhìn ra, nàng làm như vậy rất thông minh, nhưng để xây dựng cả một công trình tốn kém biết bao nhiêu mà nói, nàng lại quá nhân nhượng ưu ái với bọn nô lệ, biết bao giờ mới có kết quả. Bọn họ được ăn uống đầy đủ, làm việc một ngày chỉ vài giờ, tuy rất được lòng dân chúng nhưng ngân khố của nàng có cầm cự nổi không?
- Ta trực tiếp nói thẳng, hiện nay chúng ta…
Shouta cùng Ari thảng thốt gọi ta: “nữ hoàng” nhưng ta mặc kệ, giờ phút này đành phải liều thôi. Ta không muốn dây dưa cùng triều đình của Menfuisư ở Tê Bê, tuy cùng chung Ai Cập nhưng làm sao nhờ nó giúp đỡ mãi được… Bản thân ta, lòng tự trọng của ta không cho phép ta làm chuyện đó…
- Chúng ta không đủ tiền để tiếp tục, cần một số tiền khá lớn. Nếu thành công, ta sẽ không để ngài chịu thiệt.
- Nữ hoàng, người làm gì vậy?
- Nữ hoàng…
- Ta đồng ý.
Mọi người xung quanh sững sờ, ta cũng sững sờ. Hắn ta chưa biết ta cần bao nhiêu đã đồng ý.
Hắn giàu có tới mức nào mà có thể…
Ta mở to mắt nhìn tên lái buôn phía dưới, nhìn chằm chằm, cuối cùng không nhìn ra được sự khác biệt gì…
Izumin cười thầm trong lòng, đối với một Giza nhỏ bé của nàng, nó là số tiền lớn nhưng đối với hoàng tử Hitaito như hắn thì chẳng đáng là bao. Hắn đang tìm cơ hội để tiếp cận nàng, nào ngờ nàng tự tự đưa tới miệng!
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Lúc này tướng quân Shouta dẫn vị thương nhân có vẻ ngoài khá thần bí, lúc nào cũng dùng khăn trùm đầu, chỉ để lộ gương mặt với làn da ngăm đen đi vào. Hắn quỳ trước mặt ta hành lễ, sau đó đứng dậy, tự nhiên hỏi:- Không biết nữ hoàng gọi ta đến có việc gì?Người này tuy là thương nhân nhưng có vẻ rất cao sang, cách đi đứng nói chuyện của hắn chứng minh đây không phải là người tầm thường nhưng bao nhiêu người điều tra đều ra kết quả giống nhau, hắn là một thương nhân đến từ Lybia. Bây giờ cùng đường, chỉ có thể…- Irumi, nếu ta đề nghị hợp tác cùng ngài thì sao?- Hợp tác? Ý của nữ hoàng là…Izumin buồn cười, ngay từ đầu hắn đã nhìn ra, nàng làm như vậy rất thông minh, nhưng để xây dựng cả một công trình tốn kém biết bao nhiêu mà nói, nàng lại quá nhân nhượng ưu ái với bọn nô lệ, biết bao giờ mới có kết quả. Bọn họ được ăn uống đầy đủ, làm việc một ngày chỉ vài giờ, tuy rất được lòng dân chúng nhưng ngân khố của nàng có cầm cự nổi không?- Ta trực tiếp nói thẳng, hiện nay chúng ta…Shouta cùng Ari thảng thốt gọi ta: “nữ hoàng” nhưng ta mặc kệ, giờ phút này đành phải liều thôi. Ta không muốn dây dưa cùng triều đình của Menfuisư ở Tê Bê, tuy cùng chung Ai Cập nhưng làm sao nhờ nó giúp đỡ mãi được… Bản thân ta, lòng tự trọng của ta không cho phép ta làm chuyện đó…- Chúng ta không đủ tiền để tiếp tục, cần một số tiền khá lớn. Nếu thành công, ta sẽ không để ngài chịu thiệt.- Nữ hoàng, người làm gì vậy?- Nữ hoàng…- Ta đồng ý.Mọi người xung quanh sững sờ, ta cũng sững sờ. Hắn ta chưa biết ta cần bao nhiêu đã đồng ý. Hắn giàu có tới mức nào mà có thể…Ta mở to mắt nhìn tên lái buôn phía dưới, nhìn chằm chằm, cuối cùng không nhìn ra được sự khác biệt gì…Izumin cười thầm trong lòng, đối với một Giza nhỏ bé của nàng, nó là số tiền lớn nhưng đối với hoàng tử Hitaito như hắn thì chẳng đáng là bao. Hắn đang tìm cơ hội để tiếp cận nàng, nào ngờ nàng tự tự đưa tới miệng!