Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông…
Chương 88
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Sương mù dày đặc, ánh sáng yếu ớt của mặt trời cũng không thể xua tan màn sương kì bí ấy, từng chiếc thuyền nhẹ nhàng từ trong màn sương mù hiện ra, trên thuyền chất vô số hàng hóa. Đoàn thuyền buôn này khoảng sáu chiếc, đi đầu là chiến thuyền xa hoa tinh xảo bắt mắt vô cùng, tiếp theo phía sau là những chiếc thuyền nhỏ liên tiếp nối đuôi nhau. Bọn cướp đã sớm đánh hơi được hôm nay sẽ có đoàn thương nhân từ Ai Cập đến, không ngờ lại vớ được một đoàn thương nhân vô cùng giàu có, lực lượng rất phô trương. Bọn chúng nhẹ nhàng ngậm dao, bơi đến con thuyền, trèo lên rồi thổi thuốc mê vào từng căn phòng nhỏ, đánh ngất toàn bộ lính canh trên thuyền. Sau khi làm chủ con thuyền, chúng vội vã quay đầu thuyền bơi ngược theo dòng sông, rẻ vào đám lau sậy, từ từ trở về hang ổ. Ta im lặng giả vờ ngất xỉu trên thuyền, trên người mặc trang phục bình thường không khác Ari cùng mọi người là bao, cũng đã hóa trang sơ sơ như lần đầu gặp Izumin nên cũng không sợ bại lộ nhan sắc. Izumin sau khi nhìn thấy gương mặt đó của ta thì phì cười: “Không ngờ nữ hoàng cũng thật biết cách hù dọa người khác!”. Ta bĩu môi từ chối cho ý kiến. Cảm thấy xung quanh im lặng đáng ngờ, chỉ nghe vài tiếng lõm bõm của bọn chèo thuyền nên tò mò len lén ngẩng đầu lên, hóa ra chúng ta đang đi vào một hang động. Izumin thấy ta ngóc đầu lên vội trừng mắt khiến ta hết hồn nằm ngay đơ như tượng không dám nhúc nhích. Izumin quả nhiên đúng như lời đồn, rất đáng sợ.Hang động này xem ra rất sâu, thảo nào bọn cướp dám lộng hành như thế. Theo suy nghĩ của ta, khi nước rút hang động này mới lộ ra, lúc nước dâng lên thì hang động bị che lấp đi, thảo nào ngay cả Izumin cũng tìm kiếm không ra manh mối nào, phải nhờ đến ta. Điều ta không hiểu chính là bọn chúng không hề giết người, chỉ đánh thuốc mê rồi cướp đi toàn bộ tài sản quý giá trên tàu, thêm vào đó là bắt hết con gái trên tàu đi, vứt đám đàn ông nằm trên bờ. Lát sau khi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ta vội giả vờ ngất xỉu tiếp..- Đại ca, lần này chúng ta cướp được bảy chiếc thuyền…- Bảy chiếc?Cái người được gọi là đại ca kia giọng nói ồm ồm, mang theo tí đáng sợ pha lẫn nghi ngờ. Hắn đứng dậy đi đến quan sát mấy chiếc tàu, bỗng nhiên thảng thốt té bật ngửa ra, tay run rẩy chỉ về chiếc thuyền lớn của ta. Bọn đàn em của hắn cũng không hiểu hắn bị làm sao, vội đỡ hắn dậy. Hắn mấp máy môi nói không nên lời:- Thuyền… hoàng gia… Ai Cập…- Cái gì?
Sương mù dày đặc, ánh sáng yếu ớt của mặt trời cũng không thể xua tan màn sương kì bí ấy, từng chiếc thuyền nhẹ nhàng từ trong màn sương mù hiện ra, trên thuyền chất vô số hàng hóa. Đoàn thuyền buôn này khoảng sáu chiếc, đi đầu là chiến thuyền xa hoa tinh xảo bắt mắt vô cùng, tiếp theo phía sau là những chiếc thuyền nhỏ liên tiếp nối đuôi nhau. Bọn cướp đã sớm đánh hơi được hôm nay sẽ có đoàn thương nhân từ Ai Cập đến, không ngờ lại vớ được một đoàn thương nhân vô cùng giàu có, lực lượng rất phô trương. Bọn chúng nhẹ nhàng ngậm dao, bơi đến con thuyền, trèo lên rồi thổi thuốc mê vào từng căn phòng nhỏ, đánh ngất toàn bộ lính canh trên thuyền. Sau khi làm chủ con thuyền, chúng vội vã quay đầu thuyền bơi ngược theo dòng sông, rẻ vào đám lau sậy, từ từ trở về hang ổ.
Ta im lặng giả vờ ngất xỉu trên thuyền, trên người mặc trang phục bình thường không khác Ari cùng mọi người là bao, cũng đã hóa trang sơ sơ như lần đầu gặp Izumin nên cũng không sợ bại lộ nhan sắc. Izumin sau khi nhìn thấy gương mặt đó của ta thì phì cười: “Không ngờ nữ hoàng cũng thật biết cách hù dọa người khác!”. Ta bĩu môi từ chối cho ý kiến. Cảm thấy xung quanh im lặng đáng ngờ, chỉ nghe vài tiếng lõm bõm của bọn chèo thuyền nên tò mò len lén ngẩng đầu lên, hóa ra chúng ta đang đi vào một hang động. Izumin thấy ta ngóc đầu lên vội trừng mắt khiến ta hết hồn nằm ngay đơ như tượng không dám nhúc nhích. Izumin quả nhiên đúng như lời đồn, rất đáng sợ.
Hang động này xem ra rất sâu, thảo nào bọn cướp dám lộng hành như thế. Theo suy nghĩ của ta, khi nước rút hang động này mới lộ ra, lúc nước dâng lên thì hang động bị che lấp đi, thảo nào ngay cả Izumin cũng tìm kiếm không ra manh mối nào, phải nhờ đến ta. Điều ta không hiểu chính là bọn chúng không hề giết người, chỉ đánh thuốc mê rồi cướp đi toàn bộ tài sản quý giá trên tàu, thêm vào đó là bắt hết con gái trên tàu đi, vứt đám đàn ông nằm trên bờ. Lát sau khi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ta vội giả vờ ngất xỉu tiếp..
- Đại ca, lần này chúng ta cướp được bảy chiếc thuyền…
- Bảy chiếc?
Cái người được gọi là đại ca kia giọng nói ồm ồm, mang theo tí đáng sợ pha lẫn nghi ngờ. Hắn đứng dậy đi đến quan sát mấy chiếc tàu, bỗng nhiên thảng thốt té bật ngửa ra, tay run rẩy chỉ về chiếc thuyền lớn của ta. Bọn đàn em của hắn cũng không hiểu hắn bị làm sao, vội đỡ hắn dậy. Hắn mấp máy môi nói không nên lời:
- Thuyền… hoàng gia… Ai Cập…
- Cái gì?
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Sương mù dày đặc, ánh sáng yếu ớt của mặt trời cũng không thể xua tan màn sương kì bí ấy, từng chiếc thuyền nhẹ nhàng từ trong màn sương mù hiện ra, trên thuyền chất vô số hàng hóa. Đoàn thuyền buôn này khoảng sáu chiếc, đi đầu là chiến thuyền xa hoa tinh xảo bắt mắt vô cùng, tiếp theo phía sau là những chiếc thuyền nhỏ liên tiếp nối đuôi nhau. Bọn cướp đã sớm đánh hơi được hôm nay sẽ có đoàn thương nhân từ Ai Cập đến, không ngờ lại vớ được một đoàn thương nhân vô cùng giàu có, lực lượng rất phô trương. Bọn chúng nhẹ nhàng ngậm dao, bơi đến con thuyền, trèo lên rồi thổi thuốc mê vào từng căn phòng nhỏ, đánh ngất toàn bộ lính canh trên thuyền. Sau khi làm chủ con thuyền, chúng vội vã quay đầu thuyền bơi ngược theo dòng sông, rẻ vào đám lau sậy, từ từ trở về hang ổ. Ta im lặng giả vờ ngất xỉu trên thuyền, trên người mặc trang phục bình thường không khác Ari cùng mọi người là bao, cũng đã hóa trang sơ sơ như lần đầu gặp Izumin nên cũng không sợ bại lộ nhan sắc. Izumin sau khi nhìn thấy gương mặt đó của ta thì phì cười: “Không ngờ nữ hoàng cũng thật biết cách hù dọa người khác!”. Ta bĩu môi từ chối cho ý kiến. Cảm thấy xung quanh im lặng đáng ngờ, chỉ nghe vài tiếng lõm bõm của bọn chèo thuyền nên tò mò len lén ngẩng đầu lên, hóa ra chúng ta đang đi vào một hang động. Izumin thấy ta ngóc đầu lên vội trừng mắt khiến ta hết hồn nằm ngay đơ như tượng không dám nhúc nhích. Izumin quả nhiên đúng như lời đồn, rất đáng sợ.Hang động này xem ra rất sâu, thảo nào bọn cướp dám lộng hành như thế. Theo suy nghĩ của ta, khi nước rút hang động này mới lộ ra, lúc nước dâng lên thì hang động bị che lấp đi, thảo nào ngay cả Izumin cũng tìm kiếm không ra manh mối nào, phải nhờ đến ta. Điều ta không hiểu chính là bọn chúng không hề giết người, chỉ đánh thuốc mê rồi cướp đi toàn bộ tài sản quý giá trên tàu, thêm vào đó là bắt hết con gái trên tàu đi, vứt đám đàn ông nằm trên bờ. Lát sau khi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ta vội giả vờ ngất xỉu tiếp..- Đại ca, lần này chúng ta cướp được bảy chiếc thuyền…- Bảy chiếc?Cái người được gọi là đại ca kia giọng nói ồm ồm, mang theo tí đáng sợ pha lẫn nghi ngờ. Hắn đứng dậy đi đến quan sát mấy chiếc tàu, bỗng nhiên thảng thốt té bật ngửa ra, tay run rẩy chỉ về chiếc thuyền lớn của ta. Bọn đàn em của hắn cũng không hiểu hắn bị làm sao, vội đỡ hắn dậy. Hắn mấp máy môi nói không nên lời:- Thuyền… hoàng gia… Ai Cập…- Cái gì?