Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông…
Chương 109
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Ta thay trang phục cung nữ, choàng áo choàng cùng khăn che mặt lại, giả vờ làm cung nữ của hoàng hậu. Vốn định đi cùng Mitamun nhưng sợ bị lộ, binh lính của Izumin canh chừng quá gắt gao nên ta đành phải đi theo hoàng hậu, trong thâm tâm ta không muốn kéo bà ấy vào chuyện này tí nào. Chúng ta đi ngang qua đại sảnh, ta không dám ngẩng cao đầu, chỉ nhanh chóng bước đi theo. Không biết tướng Shouta có liên lạc được với bên ngoài chưa? Giờ này chắc hẳn Ari cùng Eri đã được Mitamun đưa ra ngoài an toàn, tất cả chỉ chờ ta trốn ra sẽ nhanh chóng quay về Ai Cập. Ta cho người chia nhỏ lực lượng gây sự chú ý ở nhiều nơi, phân tán tư tưởng của Izumin để dễ bề trốn thoát. Tuy kế hoạch không quá cao siêu nhưng chỉ hi vọng hắn sẽ bị lừa.Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi:- Phòng Carol ở kia, con có muốn đưa nó đi không?Ta khẽ nâng mắt nhìn về phía Ruka đang đứng canh gác ở bên ngoài cửa phòng, môi nhếch lên: “…Không, muốn thoát thì tự trốn. Cô ta tự đi vào đây thì phải tự ra được”A, làm sao ta có thể cứu Carol được cơ chứ? Hoàng tử Izumin say đắm cô gái Carol này như thế nào, ta là người rõ nhất. Nếu ta bắt vợ yêu của hắn đi, không khéo lại trở thành kẻ thù của hắn mất! Chết dưới tay của hắn thật không đáng! Ha ha…Izumin, ngươi phải cảm ơn ta đi! Cảm ơn vì đã để lại cô vợ mới cưới xinh đẹp cho ngươi! Chắc trong lòng đang hạnh phúc lắm phải không? Không thể tin được, ta càng nghĩ càng đau… Tối hôm ta còn gối đầu lên tay hắn, vậy mà sáng hôm nay hắn có thể đưa một người con gái khác vào thần điện để tổ chức hôn lễ… Izumin, ta hận ngươi biết bao, tại sao ngươi lại làm thế với ta? Ngươi tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn, thà ngươi đưa quân đi chiếm Ai Cập đi, ta bại trận cũng sẽ không đau như thế này…Đúng rồi, Izumin mà ta yêu… đã chết rồi, người đó che chở bảo bọc cho ta từng chút một, cũng đã từng khiến ta đau lòng nhưng ta biết hắn yêu ta! Đúng rồi, không phải do ai hết, do ta thôi! Do ta bị ảo tưởng… Hoàng đế Hitaito bất ngờ đi đến, trên mặt có vẻ không vui, tiến lại nắm tay hoàng hậu:- Hậu, sao nàng lại ra đây, không ở yên trong phòng?- Bệ… Bệ hạ, thiếp… Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?- Asisư mất tích rồi, không biết là tự bỏ đi hay bị người khác bắt cóc…- Asisư, mất tích? – Hoàng hậu phùng mang trợn má, giả vờ làm vẻ mặt nghiêm trọng nhưng vốn không biết cách che dấu lại làm cho hoàng đế Hitaito nghi ngờ:- Nàng làm sao vậy?- Thiếp… Hơi chóng mặt, người đưa thiếp về phòng đi, bên ngoài để Izumin lo là được rồi!Hoàng đế Hitaito khó hiểu nhưng vẫn đến đỡ hoàng hậu về phòng. Ta phân vân không biết phải trở về theo hay tiếp tục trốn đi. Nơi này chỉ cách lối ra một đoạn rất ngắn thôi. Ta đành liều mình cúi đầu chào:- Bệ hạ, hoàng hậu, thần xin lui đi gọi công chúa Mitamun đến ạ…Đoạn, bước chân từ từ dịch lùi lại. Hoàng đế Hitaito nheo mắt, giọng nói khiến người khác rét run, đầy uy nghi ngạo nghễ:- Đứng lại đó, công chúa Mitamun đang ở đâu?- Thưa bệ hạ, công chúa đang ở trong tẩm cung của mình, để thần đi mời công chúa…
Ta thay trang phục cung nữ, choàng áo choàng cùng khăn che mặt lại, giả vờ làm cung nữ của hoàng hậu. Vốn định đi cùng Mitamun nhưng sợ bị lộ, binh lính của Izumin canh chừng quá gắt gao nên ta đành phải đi theo hoàng hậu, trong thâm tâm ta không muốn kéo bà ấy vào chuyện này tí nào. Chúng ta đi ngang qua đại sảnh, ta không dám ngẩng cao đầu, chỉ nhanh chóng bước đi theo. Không biết tướng Shouta có liên lạc được với bên ngoài chưa? Giờ này chắc hẳn Ari cùng Eri đã được Mitamun đưa ra ngoài an toàn, tất cả chỉ chờ ta trốn ra sẽ nhanh chóng quay về Ai Cập. Ta cho người chia nhỏ lực lượng gây sự chú ý ở nhiều nơi, phân tán tư tưởng của Izumin để dễ bề trốn thoát. Tuy kế hoạch không quá cao siêu nhưng chỉ hi vọng hắn sẽ bị lừa.
Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi:
- Phòng Carol ở kia, con có muốn đưa nó đi không?
Ta khẽ nâng mắt nhìn về phía Ruka đang đứng canh gác ở bên ngoài cửa phòng, môi nhếch lên: “…Không, muốn thoát thì tự trốn. Cô ta tự đi vào đây thì phải tự ra được”
A, làm sao ta có thể cứu Carol được cơ chứ? Hoàng tử Izumin say đắm cô gái Carol này như thế nào, ta là người rõ nhất. Nếu ta bắt vợ yêu của hắn đi, không khéo lại trở thành kẻ thù của hắn mất! Chết dưới tay của hắn thật không đáng! Ha ha…
Izumin, ngươi phải cảm ơn ta đi! Cảm ơn vì đã để lại cô vợ mới cưới xinh đẹp cho ngươi! Chắc trong lòng đang hạnh phúc lắm phải không? Không thể tin được, ta càng nghĩ càng đau… Tối hôm ta còn gối đầu lên tay hắn, vậy mà sáng hôm nay hắn có thể đưa một người con gái khác vào thần điện để tổ chức hôn lễ… Izumin, ta hận ngươi biết bao, tại sao ngươi lại làm thế với ta? Ngươi tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn, thà ngươi đưa quân đi chiếm Ai Cập đi, ta bại trận cũng sẽ không đau như thế này…
Đúng rồi, Izumin mà ta yêu… đã chết rồi, người đó che chở bảo bọc cho ta từng chút một, cũng đã từng khiến ta đau lòng nhưng ta biết hắn yêu ta! Đúng rồi, không phải do ai hết, do ta thôi! Do ta bị ảo tưởng…
Hoàng đế Hitaito bất ngờ đi đến, trên mặt có vẻ không vui, tiến lại nắm tay hoàng hậu:
- Hậu, sao nàng lại ra đây, không ở yên trong phòng?
- Bệ… Bệ hạ, thiếp… Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?
- Asisư mất tích rồi, không biết là tự bỏ đi hay bị người khác bắt cóc…
- Asisư, mất tích? – Hoàng hậu phùng mang trợn má, giả vờ làm vẻ mặt nghiêm trọng nhưng vốn không biết cách che dấu lại làm cho hoàng đế Hitaito nghi ngờ:
- Nàng làm sao vậy?
- Thiếp… Hơi chóng mặt, người đưa thiếp về phòng đi, bên ngoài để Izumin lo là được rồi!
Hoàng đế Hitaito khó hiểu nhưng vẫn đến đỡ hoàng hậu về phòng. Ta phân vân không biết phải trở về theo hay tiếp tục trốn đi. Nơi này chỉ cách lối ra một đoạn rất ngắn thôi. Ta đành liều mình cúi đầu chào:
- Bệ hạ, hoàng hậu, thần xin lui đi gọi công chúa Mitamun đến ạ…
Đoạn, bước chân từ từ dịch lùi lại. Hoàng đế Hitaito nheo mắt, giọng nói khiến người khác rét run, đầy uy nghi ngạo nghễ:
- Đứng lại đó, công chúa Mitamun đang ở đâu?
- Thưa bệ hạ, công chúa đang ở trong tẩm cung của mình, để thần đi mời công chúa…
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Ta thay trang phục cung nữ, choàng áo choàng cùng khăn che mặt lại, giả vờ làm cung nữ của hoàng hậu. Vốn định đi cùng Mitamun nhưng sợ bị lộ, binh lính của Izumin canh chừng quá gắt gao nên ta đành phải đi theo hoàng hậu, trong thâm tâm ta không muốn kéo bà ấy vào chuyện này tí nào. Chúng ta đi ngang qua đại sảnh, ta không dám ngẩng cao đầu, chỉ nhanh chóng bước đi theo. Không biết tướng Shouta có liên lạc được với bên ngoài chưa? Giờ này chắc hẳn Ari cùng Eri đã được Mitamun đưa ra ngoài an toàn, tất cả chỉ chờ ta trốn ra sẽ nhanh chóng quay về Ai Cập. Ta cho người chia nhỏ lực lượng gây sự chú ý ở nhiều nơi, phân tán tư tưởng của Izumin để dễ bề trốn thoát. Tuy kế hoạch không quá cao siêu nhưng chỉ hi vọng hắn sẽ bị lừa.Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi:- Phòng Carol ở kia, con có muốn đưa nó đi không?Ta khẽ nâng mắt nhìn về phía Ruka đang đứng canh gác ở bên ngoài cửa phòng, môi nhếch lên: “…Không, muốn thoát thì tự trốn. Cô ta tự đi vào đây thì phải tự ra được”A, làm sao ta có thể cứu Carol được cơ chứ? Hoàng tử Izumin say đắm cô gái Carol này như thế nào, ta là người rõ nhất. Nếu ta bắt vợ yêu của hắn đi, không khéo lại trở thành kẻ thù của hắn mất! Chết dưới tay của hắn thật không đáng! Ha ha…Izumin, ngươi phải cảm ơn ta đi! Cảm ơn vì đã để lại cô vợ mới cưới xinh đẹp cho ngươi! Chắc trong lòng đang hạnh phúc lắm phải không? Không thể tin được, ta càng nghĩ càng đau… Tối hôm ta còn gối đầu lên tay hắn, vậy mà sáng hôm nay hắn có thể đưa một người con gái khác vào thần điện để tổ chức hôn lễ… Izumin, ta hận ngươi biết bao, tại sao ngươi lại làm thế với ta? Ngươi tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn, thà ngươi đưa quân đi chiếm Ai Cập đi, ta bại trận cũng sẽ không đau như thế này…Đúng rồi, Izumin mà ta yêu… đã chết rồi, người đó che chở bảo bọc cho ta từng chút một, cũng đã từng khiến ta đau lòng nhưng ta biết hắn yêu ta! Đúng rồi, không phải do ai hết, do ta thôi! Do ta bị ảo tưởng… Hoàng đế Hitaito bất ngờ đi đến, trên mặt có vẻ không vui, tiến lại nắm tay hoàng hậu:- Hậu, sao nàng lại ra đây, không ở yên trong phòng?- Bệ… Bệ hạ, thiếp… Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?- Asisư mất tích rồi, không biết là tự bỏ đi hay bị người khác bắt cóc…- Asisư, mất tích? – Hoàng hậu phùng mang trợn má, giả vờ làm vẻ mặt nghiêm trọng nhưng vốn không biết cách che dấu lại làm cho hoàng đế Hitaito nghi ngờ:- Nàng làm sao vậy?- Thiếp… Hơi chóng mặt, người đưa thiếp về phòng đi, bên ngoài để Izumin lo là được rồi!Hoàng đế Hitaito khó hiểu nhưng vẫn đến đỡ hoàng hậu về phòng. Ta phân vân không biết phải trở về theo hay tiếp tục trốn đi. Nơi này chỉ cách lối ra một đoạn rất ngắn thôi. Ta đành liều mình cúi đầu chào:- Bệ hạ, hoàng hậu, thần xin lui đi gọi công chúa Mitamun đến ạ…Đoạn, bước chân từ từ dịch lùi lại. Hoàng đế Hitaito nheo mắt, giọng nói khiến người khác rét run, đầy uy nghi ngạo nghễ:- Đứng lại đó, công chúa Mitamun đang ở đâu?- Thưa bệ hạ, công chúa đang ở trong tẩm cung của mình, để thần đi mời công chúa…