Tác giả:

Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông…

Chương 111

Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Ta bước từng bước lên cầu thang đá, không khí xung quanh tại sao lại lạnh như thế nhỉ? Lạnh quá!Đây là bức tường cao nhất của kinh thành, tất cả binh lính đều bị trúng thuốc mê của ta mà ngất xỉu ngay tại chỗ. Ta nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt ra, ngạo ngễ đứng từ trên cao nhìn xuống:- Không biết hoàng tử kiếm ta có chuyện gì?- Asisư, nàng lên đó làm gì? Mau xuống đây.Izumin nhếch môi cười, trong mắt xuất hiện vào tia hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh như thể hắn đã sớm biết ta không thể trốn khỏi nơi này vậy. - Nàng quả thật rất ngây thơ, chỉ bằng những kẻ này mà hi vọng hão huyền thoát khỏi tay ta ư? Đây là Hitaito, đừng đùa nữa, ngoan ngoãn xuống đây.- Hoàng tử, ngài giữ người của ta làm gì vậy? - Asisư, ta ra lệnh cho nàng xuống đây, mau xuống đây, nàng nghĩ ta đang đùa với nàng ư?- Ta cũng không đùa với ngài, chúng ta là người Ai Cập, nên trở về Ai Cập!- Asisư!!!!!!!!Izumin giận dữ kêu tên ta, hắn dùng hết sức lực mà gào thét, ánh mắt luôn bình tĩnh bắt đầu đỏ lên, tay cầm kiếm siết chặt lại, từng đường gân xanh hiện lên trên mu bàn tay. Bỗng nhiên ta cảm thấy không sợ nữa, lần đầu tiên Izumin phải ngước nhìn ta như thế này, cảm giác thật khó tả… - Hoàng tử, ta yêu cầu ngài tôn trọng liên minh giữa Ai Cập cùng Hitaito, thả chúng ta đi.- Nàng là vợ của ta, đi đâu?- Xin hoàng tử thứ lỗi, vợ của ngài… Đang được Ruka bảo vệ kia! Ta chỉ là một cô nữ hoàng nhỏ bé mà thôi!Môi lại cong lên một nụ cười với tỉ lệ được xem là hoàn mĩ, thái độ mỉa mai khinh thường, tay vân vê cung tên, mắt không hề nhìn xuống dưới. Mỗi lần nghe ngươi gọi ta là vợ, trong lòng ta chua xót buồn cười đến nhường nào cơ chứ?Mọi người xung quanh kinh ngạc, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về ta.Cảm giác là tâm điểm của mọi người thật vui quá đi chứ! Ai bảo đứng trước đông người sẽ sợ? Izumin, hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi những gì ngươi đã gây ra, ta khiến ngươi cả đời cũng không thể quên được….Ta cười nhạt, nhặt một thanh kiếm đang giắt bên người thị vệ nằm dưới chân, từ từ tuốt kiếm ra, lúc này Izumin rất giống thú dữ, sát khí tỏa ra khiến mọi người sợ hãi, tất cả đều né xa ra. Đúng vậy, né xa ra, đây là cuộc chiến giữa ta cùng Izumin, ta không muốn các người xen vào. - Asisư, bỏ xuống, nàng…

Ta bước từng bước lên cầu thang đá, không khí xung quanh tại sao lại lạnh như thế nhỉ? Lạnh quá!

Đây là bức tường cao nhất của kinh thành, tất cả binh lính đều bị trúng thuốc mê của ta mà ngất xỉu ngay tại chỗ. Ta nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt ra, ngạo ngễ đứng từ trên cao nhìn xuống:

- Không biết hoàng tử kiếm ta có chuyện gì?

- Asisư, nàng lên đó làm gì? Mau xuống đây.

Izumin nhếch môi cười, trong mắt xuất hiện vào tia hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh như thể hắn đã sớm biết ta không thể trốn khỏi nơi này vậy. 

- Nàng quả thật rất ngây thơ, chỉ bằng những kẻ này mà hi vọng hão huyền thoát khỏi tay ta ư? Đây là Hitaito, đừng đùa nữa, ngoan ngoãn xuống đây.

- Hoàng tử, ngài giữ người của ta làm gì vậy? 

- Asisư, ta ra lệnh cho nàng xuống đây, mau xuống đây, nàng nghĩ ta đang đùa với nàng ư?

- Ta cũng không đùa với ngài, chúng ta là người Ai Cập, nên trở về Ai Cập!

- Asisư!!!!!!!!

Izumin giận dữ kêu tên ta, hắn dùng hết sức lực mà gào thét, ánh mắt luôn bình tĩnh bắt đầu đỏ lên, tay cầm kiếm siết chặt lại, từng đường gân xanh hiện lên trên mu bàn tay. Bỗng nhiên ta cảm thấy không sợ nữa, lần đầu tiên Izumin phải ngước nhìn ta như thế này, cảm giác thật khó tả… 

- Hoàng tử, ta yêu cầu ngài tôn trọng liên minh giữa Ai Cập cùng Hitaito, thả chúng ta đi.

- Nàng là vợ của ta, đi đâu?

- Xin hoàng tử thứ lỗi, vợ của ngài… Đang được Ruka bảo vệ kia! Ta chỉ là một cô nữ hoàng nhỏ bé mà thôi!

Môi lại cong lên một nụ cười với tỉ lệ được xem là hoàn mĩ, thái độ mỉa mai khinh thường, tay vân vê cung tên, mắt không hề nhìn xuống dưới. Mỗi lần nghe ngươi gọi ta là vợ, trong lòng ta chua xót buồn cười đến nhường nào cơ chứ?

Mọi người xung quanh kinh ngạc, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về ta.

Cảm giác là tâm điểm của mọi người thật vui quá đi chứ! Ai bảo đứng trước đông người sẽ sợ? Izumin, hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi những gì ngươi đã gây ra, ta khiến ngươi cả đời cũng không thể quên được….

Ta cười nhạt, nhặt một thanh kiếm đang giắt bên người thị vệ nằm dưới chân, từ từ tuốt kiếm ra, lúc này Izumin rất giống thú dữ, sát khí tỏa ra khiến mọi người sợ hãi, tất cả đều né xa ra. Đúng vậy, né xa ra, đây là cuộc chiến giữa ta cùng Izumin, ta không muốn các người xen vào. 

- Asisư, bỏ xuống, nàng…

Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Ta bước từng bước lên cầu thang đá, không khí xung quanh tại sao lại lạnh như thế nhỉ? Lạnh quá!Đây là bức tường cao nhất của kinh thành, tất cả binh lính đều bị trúng thuốc mê của ta mà ngất xỉu ngay tại chỗ. Ta nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt ra, ngạo ngễ đứng từ trên cao nhìn xuống:- Không biết hoàng tử kiếm ta có chuyện gì?- Asisư, nàng lên đó làm gì? Mau xuống đây.Izumin nhếch môi cười, trong mắt xuất hiện vào tia hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh như thể hắn đã sớm biết ta không thể trốn khỏi nơi này vậy. - Nàng quả thật rất ngây thơ, chỉ bằng những kẻ này mà hi vọng hão huyền thoát khỏi tay ta ư? Đây là Hitaito, đừng đùa nữa, ngoan ngoãn xuống đây.- Hoàng tử, ngài giữ người của ta làm gì vậy? - Asisư, ta ra lệnh cho nàng xuống đây, mau xuống đây, nàng nghĩ ta đang đùa với nàng ư?- Ta cũng không đùa với ngài, chúng ta là người Ai Cập, nên trở về Ai Cập!- Asisư!!!!!!!!Izumin giận dữ kêu tên ta, hắn dùng hết sức lực mà gào thét, ánh mắt luôn bình tĩnh bắt đầu đỏ lên, tay cầm kiếm siết chặt lại, từng đường gân xanh hiện lên trên mu bàn tay. Bỗng nhiên ta cảm thấy không sợ nữa, lần đầu tiên Izumin phải ngước nhìn ta như thế này, cảm giác thật khó tả… - Hoàng tử, ta yêu cầu ngài tôn trọng liên minh giữa Ai Cập cùng Hitaito, thả chúng ta đi.- Nàng là vợ của ta, đi đâu?- Xin hoàng tử thứ lỗi, vợ của ngài… Đang được Ruka bảo vệ kia! Ta chỉ là một cô nữ hoàng nhỏ bé mà thôi!Môi lại cong lên một nụ cười với tỉ lệ được xem là hoàn mĩ, thái độ mỉa mai khinh thường, tay vân vê cung tên, mắt không hề nhìn xuống dưới. Mỗi lần nghe ngươi gọi ta là vợ, trong lòng ta chua xót buồn cười đến nhường nào cơ chứ?Mọi người xung quanh kinh ngạc, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về ta.Cảm giác là tâm điểm của mọi người thật vui quá đi chứ! Ai bảo đứng trước đông người sẽ sợ? Izumin, hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi những gì ngươi đã gây ra, ta khiến ngươi cả đời cũng không thể quên được….Ta cười nhạt, nhặt một thanh kiếm đang giắt bên người thị vệ nằm dưới chân, từ từ tuốt kiếm ra, lúc này Izumin rất giống thú dữ, sát khí tỏa ra khiến mọi người sợ hãi, tất cả đều né xa ra. Đúng vậy, né xa ra, đây là cuộc chiến giữa ta cùng Izumin, ta không muốn các người xen vào. - Asisư, bỏ xuống, nàng…

Chương 111