Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông…
Chương 156
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Từ ngày biết tin ta có thai, Izumin không thèm đi thượng triều nữa, cả ngày ở trong phòng ngồi chơi với ta. Phụ vương vui mừng hết sức nói, mặc ta cùng Izumin muốn làm gì thì làm, chỉ cần đảm bảo đứa cháu nội của ông ấy khỏe mạnh là được, hoàng hậu thì khỏe mạnh hẳn ra, bệnh tình được đẩy lùi gần hết!Bà ấy cứ ngồi nhìn ta và Mitamun, sau đó cười tít cả mắt.Ta chớp chớp mắt nhìn mẫu hậu, sau đó lại cặm cụi gặm cái cánh gà ngon ch** n**c dãi Izumin vừa gắp cho. Mitamun trợn mắt lên nhìn ta, sau đó vội bụm miệng, ngã về phía sau nôn xối xả. Nôn chán nàng ấy lại ngồi dậy, vẻ mặt kinh khủng không thể tin được nhìn ta:- Thứ như thế mà ngươi cũng ăn được à?Ta thản nhiên trả lời, tay vẫn không ngừng hoạt động:- Có gì mà không ăn được? Ta bảo ngươi này, ta ăn còn nhiều hơn lúc trước!- Không sao! Nàng muốn ăn ta để cho nàng ăn!!Izumin cười hề hề, lấy khăn lau miệng cho ta. Từ ngày biết tin hắn sắp được làm cha, miệng cứ ngoác lên đến tận mang tai. Ta nheo mắt nhìn cả nhà quái gở đó, bất ngờ một tên lính từ ngoài đi vào, cung kính khom người:- Tâu, sứ giả Minoa đến cầu kiến hoàng tử cùng hoàng phi, họ đang chờ ở bên ngoài ạ.- Minoa? Ta đã từ chối nhiều lần, sao bọn chúng còn ngoan cố?- Izumin, sứ giả Minoa đến đây làm gì?Izumin nhìn ta có vẻ khó xử, cuối cùng đành thở dài một tiếng, dùng khăn chùi sạch tay ta, sau đó bế ta đi ra ngoài. Trên đường đi hắn giải thích:- Lần trước nàng chữa bệnh cho mẫu hậu, tiếng đồn đã lan xa…- Ô, nhưng chuyện đó liên quan gì tới Minoa?- Quốc vương Minoa ốm yếu từ nhỏ, không biết sống được bao lâu nữa…- Muốn ta giúp họ?- Không được, nàng đang có thai, trước kia chưa chắc ta đã đồng ý, bây giờ thì đừng hòng. - Nhưng Izumin, ta quan tâm tới thế lực thủy quân của họ… Hừm…- Việc này ta cũng có nghĩ tới, nhưng hiện tại Hitaito chúng ta không cần. Ta làm sao để nàng mạo hiểm? Lát nữa nàng chỉ cần từ chối là được rồi.Ta im lặng không trả lời, không đồng ý với ý kiến của Izumin, cũng không bác bỏ. Nếu có thể nhờ thủy quân Minoa hỗ trợ xây dựng quân đội, chắc chắn lời chứ không thiệt. Hiện tại bọn họ đang làm bá chủ cả một vùng biển…
Từ ngày biết tin ta có thai, Izumin không thèm đi thượng triều nữa, cả ngày ở trong phòng ngồi chơi với ta. Phụ vương vui mừng hết sức nói, mặc ta cùng Izumin muốn làm gì thì làm, chỉ cần đảm bảo đứa cháu nội của ông ấy khỏe mạnh là được, hoàng hậu thì khỏe mạnh hẳn ra, bệnh tình được đẩy lùi gần hết!
Bà ấy cứ ngồi nhìn ta và Mitamun, sau đó cười tít cả mắt.
Ta chớp chớp mắt nhìn mẫu hậu, sau đó lại cặm cụi gặm cái cánh gà ngon ch** n**c dãi Izumin vừa gắp cho. Mitamun trợn mắt lên nhìn ta, sau đó vội bụm miệng, ngã về phía sau nôn xối xả. Nôn chán nàng ấy lại ngồi dậy, vẻ mặt kinh khủng không thể tin được nhìn ta:
- Thứ như thế mà ngươi cũng ăn được à?
Ta thản nhiên trả lời, tay vẫn không ngừng hoạt động:
- Có gì mà không ăn được? Ta bảo ngươi này, ta ăn còn nhiều hơn lúc trước!
- Không sao! Nàng muốn ăn ta để cho nàng ăn!!
Izumin cười hề hề, lấy khăn lau miệng cho ta. Từ ngày biết tin hắn sắp được làm cha, miệng cứ ngoác lên đến tận mang tai. Ta nheo mắt nhìn cả nhà quái gở đó, bất ngờ một tên lính từ ngoài đi vào, cung kính khom người:
- Tâu, sứ giả Minoa đến cầu kiến hoàng tử cùng hoàng phi, họ đang chờ ở bên ngoài ạ.
- Minoa? Ta đã từ chối nhiều lần, sao bọn chúng còn ngoan cố?
- Izumin, sứ giả Minoa đến đây làm gì?
Izumin nhìn ta có vẻ khó xử, cuối cùng đành thở dài một tiếng, dùng khăn chùi sạch tay ta, sau đó bế ta đi ra ngoài. Trên đường đi hắn giải thích:
- Lần trước nàng chữa bệnh cho mẫu hậu, tiếng đồn đã lan xa…
- Ô, nhưng chuyện đó liên quan gì tới Minoa?
- Quốc vương Minoa ốm yếu từ nhỏ, không biết sống được bao lâu nữa…
- Muốn ta giúp họ?
- Không được, nàng đang có thai, trước kia chưa chắc ta đã đồng ý, bây giờ thì đừng hòng.
- Nhưng Izumin, ta quan tâm tới thế lực thủy quân của họ… Hừm…
- Việc này ta cũng có nghĩ tới, nhưng hiện tại Hitaito chúng ta không cần. Ta làm sao để nàng mạo hiểm? Lát nữa nàng chỉ cần từ chối là được rồi.
Ta im lặng không trả lời, không đồng ý với ý kiến của Izumin, cũng không bác bỏ. Nếu có thể nhờ thủy quân Minoa hỗ trợ xây dựng quân đội, chắc chắn lời chứ không thiệt. Hiện tại bọn họ đang làm bá chủ cả một vùng biển…
Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Từ ngày biết tin ta có thai, Izumin không thèm đi thượng triều nữa, cả ngày ở trong phòng ngồi chơi với ta. Phụ vương vui mừng hết sức nói, mặc ta cùng Izumin muốn làm gì thì làm, chỉ cần đảm bảo đứa cháu nội của ông ấy khỏe mạnh là được, hoàng hậu thì khỏe mạnh hẳn ra, bệnh tình được đẩy lùi gần hết!Bà ấy cứ ngồi nhìn ta và Mitamun, sau đó cười tít cả mắt.Ta chớp chớp mắt nhìn mẫu hậu, sau đó lại cặm cụi gặm cái cánh gà ngon ch** n**c dãi Izumin vừa gắp cho. Mitamun trợn mắt lên nhìn ta, sau đó vội bụm miệng, ngã về phía sau nôn xối xả. Nôn chán nàng ấy lại ngồi dậy, vẻ mặt kinh khủng không thể tin được nhìn ta:- Thứ như thế mà ngươi cũng ăn được à?Ta thản nhiên trả lời, tay vẫn không ngừng hoạt động:- Có gì mà không ăn được? Ta bảo ngươi này, ta ăn còn nhiều hơn lúc trước!- Không sao! Nàng muốn ăn ta để cho nàng ăn!!Izumin cười hề hề, lấy khăn lau miệng cho ta. Từ ngày biết tin hắn sắp được làm cha, miệng cứ ngoác lên đến tận mang tai. Ta nheo mắt nhìn cả nhà quái gở đó, bất ngờ một tên lính từ ngoài đi vào, cung kính khom người:- Tâu, sứ giả Minoa đến cầu kiến hoàng tử cùng hoàng phi, họ đang chờ ở bên ngoài ạ.- Minoa? Ta đã từ chối nhiều lần, sao bọn chúng còn ngoan cố?- Izumin, sứ giả Minoa đến đây làm gì?Izumin nhìn ta có vẻ khó xử, cuối cùng đành thở dài một tiếng, dùng khăn chùi sạch tay ta, sau đó bế ta đi ra ngoài. Trên đường đi hắn giải thích:- Lần trước nàng chữa bệnh cho mẫu hậu, tiếng đồn đã lan xa…- Ô, nhưng chuyện đó liên quan gì tới Minoa?- Quốc vương Minoa ốm yếu từ nhỏ, không biết sống được bao lâu nữa…- Muốn ta giúp họ?- Không được, nàng đang có thai, trước kia chưa chắc ta đã đồng ý, bây giờ thì đừng hòng. - Nhưng Izumin, ta quan tâm tới thế lực thủy quân của họ… Hừm…- Việc này ta cũng có nghĩ tới, nhưng hiện tại Hitaito chúng ta không cần. Ta làm sao để nàng mạo hiểm? Lát nữa nàng chỉ cần từ chối là được rồi.Ta im lặng không trả lời, không đồng ý với ý kiến của Izumin, cũng không bác bỏ. Nếu có thể nhờ thủy quân Minoa hỗ trợ xây dựng quân đội, chắc chắn lời chứ không thiệt. Hiện tại bọn họ đang làm bá chủ cả một vùng biển…