Edit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô…
Chương 268: Sói Ở Trong Rừng Kiếm Từ Trên Trời Rơi Xuống 1
Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Súp Lơ.Beta:!“Không, tiểu thư, ta không đi!” Thiên Ngưng khóc nấc, kéo ống tay áo Đường Ẩn, cả khuôn mặt lấm lem y như con mèo nhỏ.Đường Ẩn hơi bực, nói mãi chẳng được, trừng mắt nhìn nàng ta: “Ta bảo ngươi đi sao còn đứng đó! Ta là tiểu thư, nghe lời, cút được bao xa thì cút!”Con nhóc ngốc nghếch này, kì kèo ở đây thêm chỉ tổ mất mạng oan, chẳng thà trở về tìm người báo thù cho nàng, miễn cho nàng chết không ai hay biết.Gã nam nhân trung niên lạnh mắt nhìn Đường Ân, nở nụ cười khinh miệt: “Tiểu nha đầu, dù Phong Vân Phủ ta đây không sợ Đường Gia các ngươi, nhưng! ” Gã nheo mắt, tàn nhẫn nói: “Ta không có ý định để con nhóc đó bình yên vô sự rời khỏi.”Vèo vèo!Gã chẳng muốn lắm lời với hai tiểu nha đầu, một vệt kiếm sáng lóe lên leo thẳng về phía Đường Ẩn.Đường Ẩn trợn tròn mắt, nào ngờ gã nói là làm liền, ngay cả cơ hội để nàng ấy phản ứng cũng không có, chỉ đành đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Súp Lơ.
Beta:!
“Không, tiểu thư, ta không đi!” Thiên Ngưng khóc nấc, kéo ống tay áo Đường Ẩn, cả khuôn mặt lấm lem y như con mèo nhỏ.
Đường Ẩn hơi bực, nói mãi chẳng được, trừng mắt nhìn nàng ta: “Ta bảo ngươi đi sao còn đứng đó! Ta là tiểu thư, nghe lời, cút được bao xa thì cút!”
Con nhóc ngốc nghếch này, kì kèo ở đây thêm chỉ tổ mất mạng oan, chẳng thà trở về tìm người báo thù cho nàng, miễn cho nàng chết không ai hay biết.
Gã nam nhân trung niên lạnh mắt nhìn Đường Ân, nở nụ cười khinh miệt: “Tiểu nha đầu, dù Phong Vân Phủ ta đây không sợ Đường Gia các ngươi, nhưng! ” Gã nheo mắt, tàn nhẫn nói: “Ta không có ý định để con nhóc đó bình yên vô sự rời khỏi.
”
Vèo vèo!
Gã chẳng muốn lắm lời với hai tiểu nha đầu, một vệt kiếm sáng lóe lên leo thẳng về phía Đường Ẩn.
Đường Ẩn trợn tròn mắt, nào ngờ gã nói là làm liền, ngay cả cơ hội để nàng ấy phản ứng cũng không có, chỉ đành đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt
.
Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Súp Lơ.Beta:!“Không, tiểu thư, ta không đi!” Thiên Ngưng khóc nấc, kéo ống tay áo Đường Ẩn, cả khuôn mặt lấm lem y như con mèo nhỏ.Đường Ẩn hơi bực, nói mãi chẳng được, trừng mắt nhìn nàng ta: “Ta bảo ngươi đi sao còn đứng đó! Ta là tiểu thư, nghe lời, cút được bao xa thì cút!”Con nhóc ngốc nghếch này, kì kèo ở đây thêm chỉ tổ mất mạng oan, chẳng thà trở về tìm người báo thù cho nàng, miễn cho nàng chết không ai hay biết.Gã nam nhân trung niên lạnh mắt nhìn Đường Ân, nở nụ cười khinh miệt: “Tiểu nha đầu, dù Phong Vân Phủ ta đây không sợ Đường Gia các ngươi, nhưng! ” Gã nheo mắt, tàn nhẫn nói: “Ta không có ý định để con nhóc đó bình yên vô sự rời khỏi.”Vèo vèo!Gã chẳng muốn lắm lời với hai tiểu nha đầu, một vệt kiếm sáng lóe lên leo thẳng về phía Đường Ẩn.Đường Ẩn trợn tròn mắt, nào ngờ gã nói là làm liền, ngay cả cơ hội để nàng ấy phản ứng cũng không có, chỉ đành đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt.