Tác giả:

Tại quán bar lớn trong thành phố. Những giọng cười d*m đ*ng, tiếng nhạc sập sình đen xen vào nhau. Trên sàn nhảy là những vũ công bốc lửa đang uốn éo thân mình. Tất cả những người đến đây đều nằm trong giới thượng lưu, thương nhân, cô chiêu cậu ấm đủ cả. Mọi người đều đến đây vì rượu và tình. Càng uống rượu lai càng say tình- mà càng say tình thì càng muốn uống rượu... Ở góc nhỏ, Dương Nhược Băng day trán, thật ồn ào! Phải gần chục năm rồi cô mới về nước- những kí ức đáng sợ năm đó lại tràn về. Nhược Băng muốn uống, muốn quên đi tất cả...Mà hình như cô đã say rồi thì phải? Muốn say quá nhưng sao rượu càng vào lại càng tỉnh thế này? Cmn, lúc này cư nhiên cô muốn ói... Choạng vạng bước đi, thật may mắn cuối cùng Nhược Băng cũng lết được xác đến WC. - Hic rượu thật nhạt a~ “.......” Hắn cần lời giải thích. Có người ngắm trộm hắn, rình rập hắn thì thôi đi!!!! Còn có người không biết liêm sỉ xem hắn đi..... - Thằng khốn nhà anh mù hả? Dám vào WC nữ. Hay anh b**n th** hả? - Cút ra cho tôi…

Chương 62: Hi tiểu sư muội!

Không Phải Em Không LấyTác giả: Uyên Tố TốTại quán bar lớn trong thành phố. Những giọng cười d*m đ*ng, tiếng nhạc sập sình đen xen vào nhau. Trên sàn nhảy là những vũ công bốc lửa đang uốn éo thân mình. Tất cả những người đến đây đều nằm trong giới thượng lưu, thương nhân, cô chiêu cậu ấm đủ cả. Mọi người đều đến đây vì rượu và tình. Càng uống rượu lai càng say tình- mà càng say tình thì càng muốn uống rượu... Ở góc nhỏ, Dương Nhược Băng day trán, thật ồn ào! Phải gần chục năm rồi cô mới về nước- những kí ức đáng sợ năm đó lại tràn về. Nhược Băng muốn uống, muốn quên đi tất cả...Mà hình như cô đã say rồi thì phải? Muốn say quá nhưng sao rượu càng vào lại càng tỉnh thế này? Cmn, lúc này cư nhiên cô muốn ói... Choạng vạng bước đi, thật may mắn cuối cùng Nhược Băng cũng lết được xác đến WC. - Hic rượu thật nhạt a~ “.......” Hắn cần lời giải thích. Có người ngắm trộm hắn, rình rập hắn thì thôi đi!!!! Còn có người không biết liêm sỉ xem hắn đi..... - Thằng khốn nhà anh mù hả? Dám vào WC nữ. Hay anh b**n th** hả? - Cút ra cho tôi… 7 giờ sáng, sân bay quốc tế.Nhược Băng lê xác ra sân bay, bộ dáng mệt mỏi. Sau ngày hôm đó chỉ còn hai ngày.Một ngày Nhược Băng nằm trong bệnh viện, cũng may cánh tay không có gì đáng ngại.Một ngày sau dành hết tâm tư viết nhạc, tận hai giờ sáng mới xong.Nhược Băng lẩm bẩm: “Mệt chết bà đây rồi.”Từ hôm đó đến giờ tên đó như bốc hơi vào không khí vậy- một tin tức cũng không có. Cô tự giễu mình, mong chờ gì ở người ta chứ?Bây giờ mới nhớ, tên thật của anh ta cô còn không biết? Mối quan hệ này mỏng manh đến mức nào chứ?Anh ta là cơn gió mát nhưng là của bầu trời bao la ngoài kia, không phải của cô. Anh ta chỉ lướt ngang qua mà thôi!Mộng ảo cũng tốt, ít ra có thể giữ lại những hồi ức tốt đẹp. Đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi...Bạch Khánh Chi vẫy vẫy cánh tay.“ Nhược Băng, đến đây!”Cô cũng gật đầu chào lại Bạch Khánh Chi. Mọi người đã đến đông đủ, đến lúc rồi. Trung Quốc, Thiểm Tây ta đến đây!......Trên máy bay hạng A.Bởi vì Lưu Huy lấy lý do “bồi dưỡng tình cảm” nên các thành viên của nhóm ngồi cạnh nhau.Lạc Doanh Doanh khuôn mặt ngây thơ hỏi thăm:“ Nhược Băng à, nghe nói đêm qua cô mới gửi nhạc phổ cho anh quản lí. Còn mấy ngày qua biệt tăm tung tích, haizz, tôi thật tò mò không biết cô đem đến cho chúng tôi bất ngờ gì.”Gân xanh nổi trên trán Nhược Băng, nói nhiều thế không biết? Để yên cho bà đây ngủ không được à?“ Đây là trách nhiệm của tôi.”“ Tôi chỉ mong cô sẽ không làm mọi người thất vọng thôi! Chúng ta cũng không thể bụng đói ăn quàng được.”Bạch Khánh Chi lên tiếng, khoé môi tạo thành nụ cười trào phúng:“ Cô lo cho bản thân cô đi kìa, theo tôi thấy hình tượng của cô cổ trang sẽ như thế nào nhỉ? A, nữ phụ bánh bèo nai tơ hả?”Khuôn mặt Lạc Doanh Doanh méo mó, vặn vẹo, chữ “Cô....” lặp lại liên tiếp.Lạc Phi Tuyết ở đâu bỗng dưng lên tiếng:“Nghe nói MV lần này sẽ có đại minh tinh người Mỹ gốc Hoa tham gia đó.”Mặt Lạc Phi Tuyết ửng hồng, sùng bài nói tiếp.“ Nolan đó, người được mệnh danh là ảnh đế trẻ tuổi nhất Holywood.”Khi nghe cái tên Nolan, cảm giác quen thuộc bủa vây nhưng cô không lí giải được vì sao.Mọi người đều có vẻ kích động hưng phấn, được hợp tác với ảnh đế đó. Riêng Nam Cung Y Nhiên thần sắc vẫn bình tĩnh, tựa như mọi việc đều không liên quan tới cô ta. Nhược Băng tò mò không biết đại nhân vật phong ba đến nhường nào mới lọt được mắt xanh của người đẹp.......Bởi vì quản lí bất ngờ nhận được tin tức ảnh đế sẽ đến cùng thời gian với họ. Thế là một đám người mang theo nụ cười trên môi đứng đợi ảnh đế đại nhân.Lúc này vang lên giọng nói hưng phấn của Lưu Huy.“ Đến rồi, đến rồi! Nam chính trong MV lần này, Nolan.”Bởi vì Nhược Băng đang ngồi ghế, phía trước lại có người che nên không nhìn thấy vị ảnh đế truyền kì kia. Hàng loạt tiếng thét chói tai.“ Aaaa....”“ Thần tiên ơi, chọc đui mắt chó của tôi đi...”“ Ôi được nhìn nam nhan của ảnh đế ngoài đời, thật sự quá đẹp trai...”Lưu Huy quay lại nhìn.“ Kích động gì chứ? Các cô muốn đám fan lấy thịt đè chết chúng ta à?”Cũng đúng thôi, nghe đồn anh ta có một lực lượng fan girl hùng hậu bậc nhất showbiz đó. Mà sắc mặt Lưu Huy nhà anh chả kích động bỏ mẹ ra, chửi ai chứ..Nhược Băng đứng dậy nhìn xem vị ảnh đế đó đẹp trai đến nhường nào thì giây tiếp theo cả người cô như bị sấm sét bổ thẳng xuống đầu.Người kia là...Kính bản to che quá nửa khuôn mặt người này nhưng dù có chết cô cũng không quên được.Tại sao lại là đại sư huynh!!!!Mái tóc được nhuộm đỏ, ăn mặc tuỳ ý với quần jeans, áo sơ mi, một tay nhét trong túi quần, Lục Khinh Trần tuỳ ý đứng đó nhưng mỗi động tác của anh mang theo sự khí phách, cuồng ngạo.Anh giơ tay về phía Nhược Băng, nở nụ cười xấu xa.“ Hi, baby.”“Aaaaaa....phát điên mất rồi!”“ Giết tôi đi, nãy anh ấy nhìn về phía tôi phải không?”“ Nằm mơ đi, chồng ơi em ở đây.”Lưu Huy mất ba trâu chín hổ mới giải tán được đám người kia.Đờ cờ mơ, rõ ràng là nhắm vào cô mà!!!! Đoạn sau huynh ấy có nói khẩu hình bốn chữ “Hi, tiểu sư muội.”Sao đại sư huynh lại không về cùng với sư phụ chứ?Trọng điểm sao đại sư huynh là ảnh đế từ khi nào? Có quay một cái MV thôi mà, có để bà đây sống hay không? Lão thiên ơi...____Xin lỗi hôm qua có việc không báo trước TT hôm nay ta sẽ đăng 3 chương a ^^Cầu yêu thương a ~~#Uyenca

7 giờ sáng, sân bay quốc tế.

Nhược Băng lê xác ra sân bay, bộ dáng mệt mỏi. Sau ngày hôm đó chỉ còn hai ngày.

Một ngày Nhược Băng nằm trong bệnh viện, cũng may cánh tay không có gì đáng ngại.

Một ngày sau dành hết tâm tư viết nhạc, tận hai giờ sáng mới xong.

Nhược Băng lẩm bẩm: “Mệt chết bà đây rồi.”

Từ hôm đó đến giờ tên đó như bốc hơi vào không khí vậy- một tin tức cũng không có. Cô tự giễu mình, mong chờ gì ở người ta chứ?

Bây giờ mới nhớ, tên thật của anh ta cô còn không biết? Mối quan hệ này mỏng manh đến mức nào chứ?

Anh ta là cơn gió mát nhưng là của bầu trời bao la ngoài kia, không phải của cô. Anh ta chỉ lướt ngang qua mà thôi!

Mộng ảo cũng tốt, ít ra có thể giữ lại những hồi ức tốt đẹp. Đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi...

Bạch Khánh Chi vẫy vẫy cánh tay.

“ Nhược Băng, đến đây!”

Cô cũng gật đầu chào lại Bạch Khánh Chi. Mọi người đã đến đông đủ, đến lúc rồi. Trung Quốc, Thiểm Tây ta đến đây!

......

Trên máy bay hạng A.

Bởi vì Lưu Huy lấy lý do “bồi dưỡng tình cảm” nên các thành viên của nhóm ngồi cạnh nhau.

Lạc Doanh Doanh khuôn mặt ngây thơ hỏi thăm:

“ Nhược Băng à, nghe nói đêm qua cô mới gửi nhạc phổ cho anh quản lí. Còn mấy ngày qua biệt tăm tung tích, haizz, tôi thật tò mò không biết cô đem đến cho chúng tôi bất ngờ gì.”

Gân xanh nổi trên trán Nhược Băng, nói nhiều thế không biết? Để yên cho bà đây ngủ không được à?

“ Đây là trách nhiệm của tôi.”

“ Tôi chỉ mong cô sẽ không làm mọi người thất vọng thôi! Chúng ta cũng không thể bụng đói ăn quàng được.”

Bạch Khánh Chi lên tiếng, khoé môi tạo thành nụ cười trào phúng:

“ Cô lo cho bản thân cô đi kìa, theo tôi thấy hình tượng của cô cổ trang sẽ như thế nào nhỉ? A, nữ phụ bánh bèo nai tơ hả?”

Khuôn mặt Lạc Doanh Doanh méo mó, vặn vẹo, chữ “Cô....” lặp lại liên tiếp.

Lạc Phi Tuyết ở đâu bỗng dưng lên tiếng:

“Nghe nói MV lần này sẽ có đại minh tinh người Mỹ gốc Hoa tham gia đó.”

Mặt Lạc Phi Tuyết ửng hồng, sùng bài nói tiếp.

“ Nolan đó, người được mệnh danh là ảnh đế trẻ tuổi nhất Holywood.”

Khi nghe cái tên Nolan, cảm giác quen thuộc bủa vây nhưng cô không lí giải được vì sao.

Mọi người đều có vẻ kích động hưng phấn, được hợp tác với ảnh đế đó. Riêng Nam Cung Y Nhiên thần sắc vẫn bình tĩnh, tựa như mọi việc đều không liên quan tới cô ta. Nhược Băng tò mò không biết đại nhân vật phong ba đến nhường nào mới lọt được mắt xanh của người đẹp.

......

Bởi vì quản lí bất ngờ nhận được tin tức ảnh đế sẽ đến cùng thời gian với họ. Thế là một đám người mang theo nụ cười trên môi đứng đợi ảnh đế đại nhân.

Lúc này vang lên giọng nói hưng phấn của Lưu Huy.

“ Đến rồi, đến rồi! Nam chính trong MV lần này, Nolan.”

Bởi vì Nhược Băng đang ngồi ghế, phía trước lại có người che nên không nhìn thấy vị ảnh đế truyền kì kia. Hàng loạt tiếng thét chói tai.

“ Aaaa....”

“ Thần tiên ơi, chọc đui mắt chó của tôi đi...”

“ Ôi được nhìn nam nhan của ảnh đế ngoài đời, thật sự quá đẹp trai...”

Lưu Huy quay lại nhìn.

“ Kích động gì chứ? Các cô muốn đám fan lấy thịt đè chết chúng ta à?”

Cũng đúng thôi, nghe đồn anh ta có một lực lượng fan girl hùng hậu bậc nhất showbiz đó. Mà sắc mặt Lưu Huy nhà anh chả kích động bỏ mẹ ra, chửi ai chứ..

Nhược Băng đứng dậy nhìn xem vị ảnh đế đó đẹp trai đến nhường nào thì giây tiếp theo cả người cô như bị sấm sét bổ thẳng xuống đầu.

Người kia là...

Kính bản to che quá nửa khuôn mặt người này nhưng dù có chết cô cũng không quên được.

Tại sao lại là đại sư huynh!!!!

Mái tóc được nhuộm đỏ, ăn mặc tuỳ ý với quần jeans, áo sơ mi, một tay nhét trong túi quần, Lục Khinh Trần tuỳ ý đứng đó nhưng mỗi động tác của anh mang theo sự khí phách, cuồng ngạo.

Anh giơ tay về phía Nhược Băng, nở nụ cười xấu xa.

“ Hi, baby.”

“Aaaaaa....phát điên mất rồi!”

“ Giết tôi đi, nãy anh ấy nhìn về phía tôi phải không?”

“ Nằm mơ đi, chồng ơi em ở đây.”

Lưu Huy mất ba trâu chín hổ mới giải tán được đám người kia.

Đờ cờ mơ, rõ ràng là nhắm vào cô mà!!!! Đoạn sau huynh ấy có nói khẩu hình bốn chữ “Hi, tiểu sư muội.”

Sao đại sư huynh lại không về cùng với sư phụ chứ?

Trọng điểm sao đại sư huynh là ảnh đế từ khi nào? Có quay một cái MV thôi mà, có để bà đây sống hay không? Lão thiên ơi...

____

Xin lỗi hôm qua có việc không báo trước TT hôm nay ta sẽ đăng 3 chương a ^^

Cầu yêu thương a ~~

#Uyenca

Không Phải Em Không LấyTác giả: Uyên Tố TốTại quán bar lớn trong thành phố. Những giọng cười d*m đ*ng, tiếng nhạc sập sình đen xen vào nhau. Trên sàn nhảy là những vũ công bốc lửa đang uốn éo thân mình. Tất cả những người đến đây đều nằm trong giới thượng lưu, thương nhân, cô chiêu cậu ấm đủ cả. Mọi người đều đến đây vì rượu và tình. Càng uống rượu lai càng say tình- mà càng say tình thì càng muốn uống rượu... Ở góc nhỏ, Dương Nhược Băng day trán, thật ồn ào! Phải gần chục năm rồi cô mới về nước- những kí ức đáng sợ năm đó lại tràn về. Nhược Băng muốn uống, muốn quên đi tất cả...Mà hình như cô đã say rồi thì phải? Muốn say quá nhưng sao rượu càng vào lại càng tỉnh thế này? Cmn, lúc này cư nhiên cô muốn ói... Choạng vạng bước đi, thật may mắn cuối cùng Nhược Băng cũng lết được xác đến WC. - Hic rượu thật nhạt a~ “.......” Hắn cần lời giải thích. Có người ngắm trộm hắn, rình rập hắn thì thôi đi!!!! Còn có người không biết liêm sỉ xem hắn đi..... - Thằng khốn nhà anh mù hả? Dám vào WC nữ. Hay anh b**n th** hả? - Cút ra cho tôi… 7 giờ sáng, sân bay quốc tế.Nhược Băng lê xác ra sân bay, bộ dáng mệt mỏi. Sau ngày hôm đó chỉ còn hai ngày.Một ngày Nhược Băng nằm trong bệnh viện, cũng may cánh tay không có gì đáng ngại.Một ngày sau dành hết tâm tư viết nhạc, tận hai giờ sáng mới xong.Nhược Băng lẩm bẩm: “Mệt chết bà đây rồi.”Từ hôm đó đến giờ tên đó như bốc hơi vào không khí vậy- một tin tức cũng không có. Cô tự giễu mình, mong chờ gì ở người ta chứ?Bây giờ mới nhớ, tên thật của anh ta cô còn không biết? Mối quan hệ này mỏng manh đến mức nào chứ?Anh ta là cơn gió mát nhưng là của bầu trời bao la ngoài kia, không phải của cô. Anh ta chỉ lướt ngang qua mà thôi!Mộng ảo cũng tốt, ít ra có thể giữ lại những hồi ức tốt đẹp. Đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi...Bạch Khánh Chi vẫy vẫy cánh tay.“ Nhược Băng, đến đây!”Cô cũng gật đầu chào lại Bạch Khánh Chi. Mọi người đã đến đông đủ, đến lúc rồi. Trung Quốc, Thiểm Tây ta đến đây!......Trên máy bay hạng A.Bởi vì Lưu Huy lấy lý do “bồi dưỡng tình cảm” nên các thành viên của nhóm ngồi cạnh nhau.Lạc Doanh Doanh khuôn mặt ngây thơ hỏi thăm:“ Nhược Băng à, nghe nói đêm qua cô mới gửi nhạc phổ cho anh quản lí. Còn mấy ngày qua biệt tăm tung tích, haizz, tôi thật tò mò không biết cô đem đến cho chúng tôi bất ngờ gì.”Gân xanh nổi trên trán Nhược Băng, nói nhiều thế không biết? Để yên cho bà đây ngủ không được à?“ Đây là trách nhiệm của tôi.”“ Tôi chỉ mong cô sẽ không làm mọi người thất vọng thôi! Chúng ta cũng không thể bụng đói ăn quàng được.”Bạch Khánh Chi lên tiếng, khoé môi tạo thành nụ cười trào phúng:“ Cô lo cho bản thân cô đi kìa, theo tôi thấy hình tượng của cô cổ trang sẽ như thế nào nhỉ? A, nữ phụ bánh bèo nai tơ hả?”Khuôn mặt Lạc Doanh Doanh méo mó, vặn vẹo, chữ “Cô....” lặp lại liên tiếp.Lạc Phi Tuyết ở đâu bỗng dưng lên tiếng:“Nghe nói MV lần này sẽ có đại minh tinh người Mỹ gốc Hoa tham gia đó.”Mặt Lạc Phi Tuyết ửng hồng, sùng bài nói tiếp.“ Nolan đó, người được mệnh danh là ảnh đế trẻ tuổi nhất Holywood.”Khi nghe cái tên Nolan, cảm giác quen thuộc bủa vây nhưng cô không lí giải được vì sao.Mọi người đều có vẻ kích động hưng phấn, được hợp tác với ảnh đế đó. Riêng Nam Cung Y Nhiên thần sắc vẫn bình tĩnh, tựa như mọi việc đều không liên quan tới cô ta. Nhược Băng tò mò không biết đại nhân vật phong ba đến nhường nào mới lọt được mắt xanh của người đẹp.......Bởi vì quản lí bất ngờ nhận được tin tức ảnh đế sẽ đến cùng thời gian với họ. Thế là một đám người mang theo nụ cười trên môi đứng đợi ảnh đế đại nhân.Lúc này vang lên giọng nói hưng phấn của Lưu Huy.“ Đến rồi, đến rồi! Nam chính trong MV lần này, Nolan.”Bởi vì Nhược Băng đang ngồi ghế, phía trước lại có người che nên không nhìn thấy vị ảnh đế truyền kì kia. Hàng loạt tiếng thét chói tai.“ Aaaa....”“ Thần tiên ơi, chọc đui mắt chó của tôi đi...”“ Ôi được nhìn nam nhan của ảnh đế ngoài đời, thật sự quá đẹp trai...”Lưu Huy quay lại nhìn.“ Kích động gì chứ? Các cô muốn đám fan lấy thịt đè chết chúng ta à?”Cũng đúng thôi, nghe đồn anh ta có một lực lượng fan girl hùng hậu bậc nhất showbiz đó. Mà sắc mặt Lưu Huy nhà anh chả kích động bỏ mẹ ra, chửi ai chứ..Nhược Băng đứng dậy nhìn xem vị ảnh đế đó đẹp trai đến nhường nào thì giây tiếp theo cả người cô như bị sấm sét bổ thẳng xuống đầu.Người kia là...Kính bản to che quá nửa khuôn mặt người này nhưng dù có chết cô cũng không quên được.Tại sao lại là đại sư huynh!!!!Mái tóc được nhuộm đỏ, ăn mặc tuỳ ý với quần jeans, áo sơ mi, một tay nhét trong túi quần, Lục Khinh Trần tuỳ ý đứng đó nhưng mỗi động tác của anh mang theo sự khí phách, cuồng ngạo.Anh giơ tay về phía Nhược Băng, nở nụ cười xấu xa.“ Hi, baby.”“Aaaaaa....phát điên mất rồi!”“ Giết tôi đi, nãy anh ấy nhìn về phía tôi phải không?”“ Nằm mơ đi, chồng ơi em ở đây.”Lưu Huy mất ba trâu chín hổ mới giải tán được đám người kia.Đờ cờ mơ, rõ ràng là nhắm vào cô mà!!!! Đoạn sau huynh ấy có nói khẩu hình bốn chữ “Hi, tiểu sư muội.”Sao đại sư huynh lại không về cùng với sư phụ chứ?Trọng điểm sao đại sư huynh là ảnh đế từ khi nào? Có quay một cái MV thôi mà, có để bà đây sống hay không? Lão thiên ơi...____Xin lỗi hôm qua có việc không báo trước TT hôm nay ta sẽ đăng 3 chương a ^^Cầu yêu thương a ~~#Uyenca

Chương 62: Hi tiểu sư muội!