Edit: Mạn Hồ Đại học Sùng Văn, trung tâm hội trường. Điệu nhảy solo ba phút năm mươi giây tưởng chừng dài bằng cả thế kỉ cuối cùng cũng kết thúc. Tiếng trống dần yếu đi, Tống Nhân cố định dáng người trước cái thoáng qua của ánh đèn trung tâm. Cô đá chân sau, cái cổ trắng thon dài và mảnh khảnh dựa sát vào bắp chân, vòng eo nhẹ nhàng đẩy ngược căng tràn. Lúc nhảy lên như tuyết bay theo gió, khi cúi người lướt đi thì như rẽ nước, phụ kiện trang trí lay động, vạt áo phiêu khởi, giây tiếp theo tựa như muốn thuận gió mà đi. Điệu nhảy lục yêu* nhẹ nhàng và uyển chuyển cùng thần thái ngày càng tự nhiên hơn. *lục yêu: gốc 绿腰 Song đây là đánh giá của huấn luyện viên về Tống Nhân. Cũng chính là dựa vào điệu nhảy này cô đã giành được huy chương vàng của nhóm thanh niên Lưu Huỳnh trong ba năm, nhất cử tiến vào đoàn thanh niên vũ đạo của trường. Không có ngưỡng cho vẻ đẹp thật sự. Trong số gần hai nghìn khán giả có mặt thì phần lớn là người ngoài nghề nhưng khi âm nhạc kết thúc, dưới đài vang lên…
Tác giả: