Editor: Mèo Lâm Thanh An nằm trên đất, trong ngực ôm một hũ tro cốt. Trong mắt không có nước mắt, nhưng không khí lại tràn ngập hơi thở bi thương. Giọng nói trầm thấp của anh dường như phảng phất ở bên tai. Mỗi câu nói của anh, cô đều nhớ rất rõ, nguyên nhân chính là vì nhớ. Lồng ngực đau đến nghẹt thở, nhưng ngay cả nước mắt cũng không chảy ra. ...... "Thanh Thanh, chờ chúng ta kết hôn, chúng ta nhất định sẽ sinh cả một đội bóng đá nữ." ""Lâm Thanh An, chờ anh trở lại, chúng ta kết hôn"! Anh nghiêm túc gọi tên cô. ""Thanh Thanh, nhất định anh sẽ bình an trở về"". ...... Thế nhưng, sao anh lại không trở về? Bạc Tông, anh gạt người. Chẳng qua, điều đó không còn quan trọng nữa...... Vết máu từng chút, từng chút lan ra, Lâm Thanh An hôn mê, mơ màng mà nặng trĩu, tựa hồ thấy được anh. Anh nhíu mày, thân mặc quân phục,đi về phía cô. Anh nói: "Lâm Thanh An, không có anh ở đây, ai cho phép em lén lút khổ sở". Lâm Thanh An khẽ cười, từ từ nhắm mắt, một giọt nước mắt theo khóe mắt trượt qua…
Tác giả: