Tác giả:

Biên tập: Điềm + Lam Ying Lục dã phong yên, bình tuyền thảo mộc, hoa thốn tàn hồng thanh hạnh tiểu.  (*) (*) Nôm na: Đồng xanh sương khói, suối chảy nhẹ nhàng, lan qua cây cỏ, hoa tàn phai sắc thắm, cây hạnh nhỏ. Câu “hoa thốn tàn hồng thanh hạnh tiểu” nằm trong bài từ Điệp luyến hoa của Tô Thức thời Bắc Tống. Cố Phàm nhìn bức tranh ánh nắng rực rỡ này, lại bất tri bất giác hít thở lần thứ 123. Không phải y cảm thời thương thu  (tức cảnh sinh tình) , rảnh rỗi sinh nông nổi, nếu đổi lại là ngươi sau khi chết đi phát hiện bản thân quay lại ba năm trước, ngươi cũng sẽ than thở như thế mà thôi. Cố Phàm đã chết, nhưng y lại còn sống, là tức quá mà sống lại. Nhớ tới cuộc đời trước kia của y, quả thực giống như một cuốn tiểu thuyết, tình tiết lên xuống nhấp nhô, lôi cuốn li kỳ, tình cảm sầu triền miên, đến chết không thay đổi, quan trọng nhất, vị tác giả này có khi còn là thân mẫu  (mẹ ruột) . Thế nhưng, đúng vậy, mọi việc đều sẽ có cái “thế nhưng”, cái “nhưng” đổ ập xuống này, y căn…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...