Editor: Hạ Cuối tháng tư, hoa đào trong cung Từ Hoà nở muộn. Tô Khinh Yểu mặc một thân áo váy mỏng, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ ngắm cảnh. Đúng là một năm tốt lành. Tiểu cung nữ Linh Tú bưng canh an thần tiến vào, cười nói: “Nương nương sao lại không nghe lời? Thái y đã nói ngồi trước cửa sổ dễ bị gió thổi, người mau uống canh rồi ngủ sớm chút.” Tô Khinh Yểu từ ái nhìn thoáng qua tiểu cung nữ, rất nghe lời đứng dậy đi về phía mép giường. Đại cô cô Liễu Thấm bên người nàng vội tới đỡ, trong miệng nhắc mãi: “Nương nương cẩn thận chút, không thể so với lúc trẻ đâu.” Đúng vậy, Tô Khinh Yểu nhìn mu bàn tay nhăn nheo của mình than một câu: “Cảnh xuân tươi đẹp không còn nữa.” Nàng vào cung khi mười sáu tuổi, nhoáng cái đã qua 60 năm, trở thành bà lão sống trong cung nhiều tuổi nhất, bây giờ toàn bộ cung Từ Hòa này, chỉ còn lại một mình nàng còn ở. Tiểu cung nữ trình lên canh an thần, Tô Khinh Yểu một hơi uống xong, súc miệng liền sai cung nhân hầu hạ mình thay quần áo. Một trận gió thổi tới…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...