“ Liễm Nhi, chúng ta trở về nước có được không? ”. Nghiêu Cảnh Hiên ôm lấy cô, đầu vùi vào mái tóc cô, thấp giọng nói. “ Sao thế? Từ trước đến giờ chúng ta không phải vẫn ở đây sao? ”. Đoan Uất Liễm cười khẽ, tâm tư tựa như bị câu nói kia của Nghiêu Cảnh Hiên khẽ động, những lớp sóng nhẹ nhàng lăn tăn. Nghiêu Cảnh Hiên không đáp, dường như không biết trả lời thế nào cho cô hiểu. Anh chỉ biết, bản thân bây giờ rất muốn về nước. “ Có phải cô ấy kêu anh về không? ”. Trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ấy vẫn là nụ cười dịu dàng như đợt gió đầu xuân, đẹp đến bắt mắt. Chỉ là trong nụ cười ấy có chứa bi thương. “ Liễm Nhi ”. “ Nếu cô ấy muốn anh về vậy anh đi đi. Em luôn tôn trọng quyết định của anh ”. Đoan Uất Liễm lúc này cũng vòng tay đặt lên hông anh, ôm thật chặt lấy anh tựa hồ muốn gồng mình níu giữ hương thơm trên người Nghiêu Cảnh Hiên. Cô biết, biết rằng anh không thuộc về cô! [... ] “ Liễm Nhi ”. Cửa phòng bị đẩy ra, Nghiêu Cảnh Hiên cả người lảo đảo bước vào, một thân nồng nặc mùi…
Tác giả: