Nhóm Dịch: Thất Liên Hoa Biệt thự Lệ gia đề phòng nghiêm ngặt, dưới ánh trăng sáng, một dội hộ vệ đeo huân chương chữ thập cầm súng canh gác, đỉnh biệt thự nhọn hoắt thâm nhập trong màn đêm, mà ánh trăng non kia chính là điểm xuyết thêm vẻ đẹp của nó. Ở nước A, không biết bao nhiêu cô gái theo đuổi Lệ Thận Hành như xua vịt nhưng đến cuối cùng chỉ có thể ảm đạm xuống sân khấu. Nhưng từ trước tới nay Tĩnh Vi luôn muốn thoát khỏi người anh. Thoát đi nơi rộng rãi trải đầy tơ vàng này, thoát đi tên thiếu gia ăn chơi trác táng, tàn nhẫn độc ác Lệ Thận Hành. Cô đứng cạnh vực núi, gió mạnh thổi bay mái tóc cô, cô không còn đường lui chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia đến gần mình. Gió thổi rối tung mái tóc anh, ngũ quan không hề bắt bẻ ở trong bóng đêm càng thêm rõ ràng. Anh cười rộ lên như ánh sao trên trời nhưng lúc này ánh mắt anh nhìn cô chỉ có sâu thẳm và tĩnh lặng. "Tĩnh Vi" Anh gọi tên cô, lạnh lẽo hơn cả gió lạnh tận sâu trái tim, cả người cô run lên, từ từ lùi ra sau. Đá vụn…
Chương 12: Buổi Tối Tôi Chờ Em Dưới Lầu
Một Lần Gặp Gỡ Tổng Thống Định Một ĐờiTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm Dịch: Thất Liên Hoa Biệt thự Lệ gia đề phòng nghiêm ngặt, dưới ánh trăng sáng, một dội hộ vệ đeo huân chương chữ thập cầm súng canh gác, đỉnh biệt thự nhọn hoắt thâm nhập trong màn đêm, mà ánh trăng non kia chính là điểm xuyết thêm vẻ đẹp của nó. Ở nước A, không biết bao nhiêu cô gái theo đuổi Lệ Thận Hành như xua vịt nhưng đến cuối cùng chỉ có thể ảm đạm xuống sân khấu. Nhưng từ trước tới nay Tĩnh Vi luôn muốn thoát khỏi người anh. Thoát đi nơi rộng rãi trải đầy tơ vàng này, thoát đi tên thiếu gia ăn chơi trác táng, tàn nhẫn độc ác Lệ Thận Hành. Cô đứng cạnh vực núi, gió mạnh thổi bay mái tóc cô, cô không còn đường lui chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia đến gần mình. Gió thổi rối tung mái tóc anh, ngũ quan không hề bắt bẻ ở trong bóng đêm càng thêm rõ ràng. Anh cười rộ lên như ánh sao trên trời nhưng lúc này ánh mắt anh nhìn cô chỉ có sâu thẳm và tĩnh lặng. "Tĩnh Vi" Anh gọi tên cô, lạnh lẽo hơn cả gió lạnh tận sâu trái tim, cả người cô run lên, từ từ lùi ra sau. Đá vụn… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"Sau này anh đánh bóng xong không cần tưới nước đá lên đầu đang đầy mồ hôi, như vậy sẽ bị đau đầu."Tĩnh Vi nhẹ nhàng nói, trong đầu hỗn độn chỉ nhớ kiếp trước Lệ Thận Hành có tật đau đầu, mềm cứng đều nói anh vô số lần nhưng một số thói quen anh không cách nào thay đổi được, sau đó có một lần cô nổi giận, lúc này anh mới ngoan ngoãn đi tắm nước nóng, cũng không ít lần sau khi vận động mạnh liền cầm nước giải khát lạnh uống."Tĩnh Vi..." Đôi mắt Lệ Thận Hành sáng lên, theo bản năng duỗi tay cầm lấy tay cô, Tĩnh Vi nhanh chóng thu hồi cánh tay, cúi đầu nói: "Học trưởng, sắp đến giờ vào học rồi, anh nhanh về phòng học đi."Cô nói xong liền ngồi xuống, trái tim lúc này như mới đập hồi lại, sau đó lại đập rộn lên.Trong phòng học yên tĩnh tới nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy, có mấy bạn học dại ra ngây ngốc như ngừng thở chỉ biết nhìn hai người họ.Có ai mà không biết từ trước đến nay Nguyễn Tĩnh Vi luôn trốn tránh Lệ Thận Hành, đừng nói là nói chuyện, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh dù chỉ một cái.Nhưng hôm nay...Tiếng chuông vào lớp vang lên, có kh ít bạn học lục tục vào lớp, Lệ Thận Hành không ở lại lâu, anh cuối người dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thì thầm bên tai cô: "Sau tiết tự học buổi tối, tôi chờ em dưới lầu, yên tâm, chỉ có một mình tôi thôi."Tĩnh Vi chưa kịp trả lời cậu đã nhanh chóng rời đi.Cậu có sở thích vận động, vóc dáng cao hơn các bạn cùng lứa chừng nửa cái đầu, vai rộng mông hẹp, cơ bụng rắn chắc, càng không nói đến gương mặt kia càng có thể điên đảo chúng sinh.Trong lớp không có ít bạn học lén nhìn cậu, sau đó không ngừng nghị luận.Có người nhìn Tĩnh Vi đầy hâm mộ, cũng có người không cách nào che lấp được sự ghen ghét trong mắt.Tưởng Uyển là người cuối cùng vào phòng học, vừa lúc chạm trán Lệ Thận Hành trong lớp đi ra.Nhưng Lệ Thận Hành căn bản không nhìn cô ta dù chỉ một cái.Cô ta biết cậu tới đây tìm Nguyễn Tĩnh Vi.Tưởng Uyển ở cửa đứng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn cắn môi đi vào phòng học sau đó kéo ghế ngồi cạnh Tĩnh Vi.Bọn họ ngồi cùng bàn, quen biết hai năm, Tưởng Uyển xinh đẹp, gia thế tốt, ở trong trường học lại có nhân duyên tốt.Kiếp trước Tĩnh Vi xem cô ta là bạn tốt nhất mà đối đãi.Nhưng cuối cùng để cô có thể quyết tâm rời khỏi Lệ Thận Hành chính là cô ta giúp đỡ ra quyết định.Rời khỏi Lệ Thận Hành về với Tống Nghiệp Thành, cô biết mình có thai, nếu không phải Tưởng Uyển giúp cô giấu giếm, trợ giúp, nói kh chừng cô đã bị Lệ Thận Hành bắt về.Nhưng nhìn bề ngoài là cô thành công thoát đi, cuối cùng kết cục vẫn là chết thảm trong tay mẹ con Tống Nghiệp Thành.Tĩnh Vi không biết đời trước Tống Nghiệp Thành gặp kết cục gì, có lẽ anh ta đã được như ý nguyện, bình bộ thanh vân, dù sao leo lên được Ngu Chính Ủy, làm con rể Ngu gia còn lo lắng tiền đồ của mình sao?"Tĩnh Vi?" Tưởng Uyển nhẹ nhàng kéo tay cô ta.Tĩnh Vi lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt quan tâm của Tưởng Uyển, trong lòng cô ấm áp, cười với cô ta: "Vừa nãy mình nghĩ quá nhập tâm thôi."Tưởng Uyển nhìn bộ dáng mỉm cười dịu dàng của Tĩnh Vi, trong lòng cô ta chua lèm.Cô ta có gia thế tốt, trang điểm xinh đẹp như phương tây mà Tĩnh Vi cả ngày mặc áo đồng phục tối màu, lúc nào cũng cúi đầu, ít nói lại yếu đuối.Nhưng dù thế trường học không có ít nam sinh khi được hỏi nữ sinh nào đẹp nhất, Nguyễn Tĩnh Vi luôn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất.Trước kia Tưởng Uyển cũng không để ý, nhưng Lệ Thận Hành bỗng nhiên chuyển tâm, tâm tính của cô ta không cách nào duy trì được như ban đầu nữa.Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lệ Thận Hành đã rung động rồi nhưng cố tình Lệ Thận Hành lại coi trọng Nguyễn Tĩnh Vi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Sau này anh đánh bóng xong không cần tưới nước đá lên đầu đang đầy mồ hôi, như vậy sẽ bị đau đầu."
Tĩnh Vi nhẹ nhàng nói, trong đầu hỗn độn chỉ nhớ kiếp trước Lệ Thận Hành có tật đau đầu, mềm cứng đều nói anh vô số lần nhưng một số thói quen anh không cách nào thay đổi được, sau đó có một lần cô nổi giận, lúc này anh mới ngoan ngoãn đi tắm nước nóng, cũng không ít lần sau khi vận động mạnh liền cầm nước giải khát lạnh uống.
"Tĩnh Vi..." Đôi mắt Lệ Thận Hành sáng lên, theo bản năng duỗi tay cầm lấy tay cô, Tĩnh Vi nhanh chóng thu hồi cánh tay, cúi đầu nói: "Học trưởng, sắp đến giờ vào học rồi, anh nhanh về phòng học đi."
Cô nói xong liền ngồi xuống, trái tim lúc này như mới đập hồi lại, sau đó lại đập rộn lên.
Trong phòng học yên tĩnh tới nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy, có mấy bạn học dại ra ngây ngốc như ngừng thở chỉ biết nhìn hai người họ.
Có ai mà không biết từ trước đến nay Nguyễn Tĩnh Vi luôn trốn tránh Lệ Thận Hành, đừng nói là nói chuyện, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh dù chỉ một cái.
Nhưng hôm nay...
Tiếng chuông vào lớp vang lên, có kh ít bạn học lục tục vào lớp, Lệ Thận Hành không ở lại lâu, anh cuối người dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thì thầm bên tai cô: "Sau tiết tự học buổi tối, tôi chờ em dưới lầu, yên tâm, chỉ có một mình tôi thôi."
Tĩnh Vi chưa kịp trả lời cậu đã nhanh chóng rời đi.
Cậu có sở thích vận động, vóc dáng cao hơn các bạn cùng lứa chừng nửa cái đầu, vai rộng mông hẹp, cơ bụng rắn chắc, càng không nói đến gương mặt kia càng có thể điên đảo chúng sinh.
Trong lớp không có ít bạn học lén nhìn cậu, sau đó không ngừng nghị luận.
Có người nhìn Tĩnh Vi đầy hâm mộ, cũng có người không cách nào che lấp được sự ghen ghét trong mắt.
Tưởng Uyển là người cuối cùng vào phòng học, vừa lúc chạm trán Lệ Thận Hành trong lớp đi ra.
Nhưng Lệ Thận Hành căn bản không nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Cô ta biết cậu tới đây tìm Nguyễn Tĩnh Vi.
Tưởng Uyển ở cửa đứng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn cắn môi đi vào phòng học sau đó kéo ghế ngồi cạnh Tĩnh Vi.
Bọn họ ngồi cùng bàn, quen biết hai năm, Tưởng Uyển xinh đẹp, gia thế tốt, ở trong trường học lại có nhân duyên tốt.
Kiếp trước Tĩnh Vi xem cô ta là bạn tốt nhất mà đối đãi.
Nhưng cuối cùng để cô có thể quyết tâm rời khỏi Lệ Thận Hành chính là cô ta giúp đỡ ra quyết định.
Rời khỏi Lệ Thận Hành về với Tống Nghiệp Thành, cô biết mình có thai, nếu không phải Tưởng Uyển giúp cô giấu giếm, trợ giúp, nói kh chừng cô đã bị Lệ Thận Hành bắt về.
Nhưng nhìn bề ngoài là cô thành công thoát đi, cuối cùng kết cục vẫn là chết thảm trong tay mẹ con Tống Nghiệp Thành.
Tĩnh Vi không biết đời trước Tống Nghiệp Thành gặp kết cục gì, có lẽ anh ta đã được như ý nguyện, bình bộ thanh vân, dù sao leo lên được Ngu Chính Ủy, làm con rể Ngu gia còn lo lắng tiền đồ của mình sao?
"Tĩnh Vi?" Tưởng Uyển nhẹ nhàng kéo tay cô ta.
Tĩnh Vi lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt quan tâm của Tưởng Uyển, trong lòng cô ấm áp, cười với cô ta: "Vừa nãy mình nghĩ quá nhập tâm thôi."
Tưởng Uyển nhìn bộ dáng mỉm cười dịu dàng của Tĩnh Vi, trong lòng cô ta chua lèm.
Cô ta có gia thế tốt, trang điểm xinh đẹp như phương tây mà Tĩnh Vi cả ngày mặc áo đồng phục tối màu, lúc nào cũng cúi đầu, ít nói lại yếu đuối.
Nhưng dù thế trường học không có ít nam sinh khi được hỏi nữ sinh nào đẹp nhất, Nguyễn Tĩnh Vi luôn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất.
Trước kia Tưởng Uyển cũng không để ý, nhưng Lệ Thận Hành bỗng nhiên chuyển tâm, tâm tính của cô ta không cách nào duy trì được như ban đầu nữa.
Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lệ Thận Hành đã rung động rồi nhưng cố tình Lệ Thận Hành lại coi trọng Nguyễn Tĩnh Vi.
Một Lần Gặp Gỡ Tổng Thống Định Một ĐờiTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm Dịch: Thất Liên Hoa Biệt thự Lệ gia đề phòng nghiêm ngặt, dưới ánh trăng sáng, một dội hộ vệ đeo huân chương chữ thập cầm súng canh gác, đỉnh biệt thự nhọn hoắt thâm nhập trong màn đêm, mà ánh trăng non kia chính là điểm xuyết thêm vẻ đẹp của nó. Ở nước A, không biết bao nhiêu cô gái theo đuổi Lệ Thận Hành như xua vịt nhưng đến cuối cùng chỉ có thể ảm đạm xuống sân khấu. Nhưng từ trước tới nay Tĩnh Vi luôn muốn thoát khỏi người anh. Thoát đi nơi rộng rãi trải đầy tơ vàng này, thoát đi tên thiếu gia ăn chơi trác táng, tàn nhẫn độc ác Lệ Thận Hành. Cô đứng cạnh vực núi, gió mạnh thổi bay mái tóc cô, cô không còn đường lui chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia đến gần mình. Gió thổi rối tung mái tóc anh, ngũ quan không hề bắt bẻ ở trong bóng đêm càng thêm rõ ràng. Anh cười rộ lên như ánh sao trên trời nhưng lúc này ánh mắt anh nhìn cô chỉ có sâu thẳm và tĩnh lặng. "Tĩnh Vi" Anh gọi tên cô, lạnh lẽo hơn cả gió lạnh tận sâu trái tim, cả người cô run lên, từ từ lùi ra sau. Đá vụn… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"Sau này anh đánh bóng xong không cần tưới nước đá lên đầu đang đầy mồ hôi, như vậy sẽ bị đau đầu."Tĩnh Vi nhẹ nhàng nói, trong đầu hỗn độn chỉ nhớ kiếp trước Lệ Thận Hành có tật đau đầu, mềm cứng đều nói anh vô số lần nhưng một số thói quen anh không cách nào thay đổi được, sau đó có một lần cô nổi giận, lúc này anh mới ngoan ngoãn đi tắm nước nóng, cũng không ít lần sau khi vận động mạnh liền cầm nước giải khát lạnh uống."Tĩnh Vi..." Đôi mắt Lệ Thận Hành sáng lên, theo bản năng duỗi tay cầm lấy tay cô, Tĩnh Vi nhanh chóng thu hồi cánh tay, cúi đầu nói: "Học trưởng, sắp đến giờ vào học rồi, anh nhanh về phòng học đi."Cô nói xong liền ngồi xuống, trái tim lúc này như mới đập hồi lại, sau đó lại đập rộn lên.Trong phòng học yên tĩnh tới nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy, có mấy bạn học dại ra ngây ngốc như ngừng thở chỉ biết nhìn hai người họ.Có ai mà không biết từ trước đến nay Nguyễn Tĩnh Vi luôn trốn tránh Lệ Thận Hành, đừng nói là nói chuyện, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh dù chỉ một cái.Nhưng hôm nay...Tiếng chuông vào lớp vang lên, có kh ít bạn học lục tục vào lớp, Lệ Thận Hành không ở lại lâu, anh cuối người dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thì thầm bên tai cô: "Sau tiết tự học buổi tối, tôi chờ em dưới lầu, yên tâm, chỉ có một mình tôi thôi."Tĩnh Vi chưa kịp trả lời cậu đã nhanh chóng rời đi.Cậu có sở thích vận động, vóc dáng cao hơn các bạn cùng lứa chừng nửa cái đầu, vai rộng mông hẹp, cơ bụng rắn chắc, càng không nói đến gương mặt kia càng có thể điên đảo chúng sinh.Trong lớp không có ít bạn học lén nhìn cậu, sau đó không ngừng nghị luận.Có người nhìn Tĩnh Vi đầy hâm mộ, cũng có người không cách nào che lấp được sự ghen ghét trong mắt.Tưởng Uyển là người cuối cùng vào phòng học, vừa lúc chạm trán Lệ Thận Hành trong lớp đi ra.Nhưng Lệ Thận Hành căn bản không nhìn cô ta dù chỉ một cái.Cô ta biết cậu tới đây tìm Nguyễn Tĩnh Vi.Tưởng Uyển ở cửa đứng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn cắn môi đi vào phòng học sau đó kéo ghế ngồi cạnh Tĩnh Vi.Bọn họ ngồi cùng bàn, quen biết hai năm, Tưởng Uyển xinh đẹp, gia thế tốt, ở trong trường học lại có nhân duyên tốt.Kiếp trước Tĩnh Vi xem cô ta là bạn tốt nhất mà đối đãi.Nhưng cuối cùng để cô có thể quyết tâm rời khỏi Lệ Thận Hành chính là cô ta giúp đỡ ra quyết định.Rời khỏi Lệ Thận Hành về với Tống Nghiệp Thành, cô biết mình có thai, nếu không phải Tưởng Uyển giúp cô giấu giếm, trợ giúp, nói kh chừng cô đã bị Lệ Thận Hành bắt về.Nhưng nhìn bề ngoài là cô thành công thoát đi, cuối cùng kết cục vẫn là chết thảm trong tay mẹ con Tống Nghiệp Thành.Tĩnh Vi không biết đời trước Tống Nghiệp Thành gặp kết cục gì, có lẽ anh ta đã được như ý nguyện, bình bộ thanh vân, dù sao leo lên được Ngu Chính Ủy, làm con rể Ngu gia còn lo lắng tiền đồ của mình sao?"Tĩnh Vi?" Tưởng Uyển nhẹ nhàng kéo tay cô ta.Tĩnh Vi lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt quan tâm của Tưởng Uyển, trong lòng cô ấm áp, cười với cô ta: "Vừa nãy mình nghĩ quá nhập tâm thôi."Tưởng Uyển nhìn bộ dáng mỉm cười dịu dàng của Tĩnh Vi, trong lòng cô ta chua lèm.Cô ta có gia thế tốt, trang điểm xinh đẹp như phương tây mà Tĩnh Vi cả ngày mặc áo đồng phục tối màu, lúc nào cũng cúi đầu, ít nói lại yếu đuối.Nhưng dù thế trường học không có ít nam sinh khi được hỏi nữ sinh nào đẹp nhất, Nguyễn Tĩnh Vi luôn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất.Trước kia Tưởng Uyển cũng không để ý, nhưng Lệ Thận Hành bỗng nhiên chuyển tâm, tâm tính của cô ta không cách nào duy trì được như ban đầu nữa.Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lệ Thận Hành đã rung động rồi nhưng cố tình Lệ Thận Hành lại coi trọng Nguyễn Tĩnh Vi.