Tác giả:

Editor: Cà ri Lâm Trinh năm nay 24 tuổi, cũng giống như bao cô gái bình thường khác, là một nhân viên văn phòng, vẻ bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ coi là thanh tú. Hôm nay cuối tuần vừa đúng ngày nghỉ, liền đi dạo phố, ở một gian hàng vỉa hè mua một cái lắc tay màu bạc. Tuy rằng lắc tay không phải bạc nguyên chất, nhưng nhìn rất đẹp mắt, cô rất thích. Lâm Trinh vui vẻ ngồi trên ghế sô pha v**t v* chiếc lắc tay màu bạc trên cổ tay, càng nhìn càng thích, cảm thấy bỏ tiền mua cái lắc tay này rất đúng, đột nhiên ở trong đầu cô xuất hiện một giọng nói lạnh như băng không hề có tình cảm, giọng nói này vang lên làm cả người cô cứng đờ. 【Kí chủ đeo hệ thống qua 8 tiếng, bây giờ đã trói định 100% với kí chủ, hiện tại bắt đầu khởi động hệ thống, hệ thống khởi động 10%...30%...60%.... 】 Người Lâm Trinh cứng đờ, vẻ mặt trở lên hốt hoảng, sợ hãi: "Ai? là ai? đi ra cho tôi, không cần giả thần giả quỷ." 【Hệ thống khởi động xong, linh hồn chính thức xuyên không.】 Lâm Trinh đang muốn hét to, bỗng nhiên…

Chương 7: Nhiệm vụ chính đầu tiên

Hệ Thống Chọc Ngươi ChơiTác giả: Quỷ ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Cà ri Lâm Trinh năm nay 24 tuổi, cũng giống như bao cô gái bình thường khác, là một nhân viên văn phòng, vẻ bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ coi là thanh tú. Hôm nay cuối tuần vừa đúng ngày nghỉ, liền đi dạo phố, ở một gian hàng vỉa hè mua một cái lắc tay màu bạc. Tuy rằng lắc tay không phải bạc nguyên chất, nhưng nhìn rất đẹp mắt, cô rất thích. Lâm Trinh vui vẻ ngồi trên ghế sô pha v**t v* chiếc lắc tay màu bạc trên cổ tay, càng nhìn càng thích, cảm thấy bỏ tiền mua cái lắc tay này rất đúng, đột nhiên ở trong đầu cô xuất hiện một giọng nói lạnh như băng không hề có tình cảm, giọng nói này vang lên làm cả người cô cứng đờ. 【Kí chủ đeo hệ thống qua 8 tiếng, bây giờ đã trói định 100% với kí chủ, hiện tại bắt đầu khởi động hệ thống, hệ thống khởi động 10%...30%...60%.... 】 Người Lâm Trinh cứng đờ, vẻ mặt trở lên hốt hoảng, sợ hãi: "Ai? là ai? đi ra cho tôi, không cần giả thần giả quỷ." 【Hệ thống khởi động xong, linh hồn chính thức xuyên không.】 Lâm Trinh đang muốn hét to, bỗng nhiên… Edit: Cà riMà lúc này tiếng Tiểu Thanh ở bên ngoài la lên: "Thiếu chủ, là thổ phỉ."Lâm Trinh mơ màng nghe thấy Tiểu Thanh nói có thổ phỉ, nghe được, nhưng toàn thân không có sức căn bản không thể nhúc nhích.Sau đó Tiểu Thanh tiếp tục hô: "Thiếu chủ người cư yên tâm, giao cho Tiểu Thanh là được.""Được." Lòng Dương Văn Bác đang hoảng loạng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.Ngay sau đó, Lâm Trinh dường như nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết bên ngoài."Lâm cô nương, cô không sao chứ?" Dương Văn Bác đỡ Lâm Trinh ngồi dậy, nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nào của cô lo lắng hỏi."Ừ... Ta say xe." Cả người Lâm Trinh không có sức dựa lên người Dương Văn Bác nói.Dương Văn Bác nhìn Lâm Trinh không có sức nói chuyện, vẻ mặt thật cẩn thận khẩn trương ôm cô: "Vậy cô yên tĩnh nghỉ tạm, chuyện tiếp theo cô đừng lo.""Ừ." Sau đó Lâm Trinh yên lòng, nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi.Thật ra võ công của Tiểu Thanh cũng không kém, chỉ là lần trước gặp phải Bạch Quỷ Kinh Hồn mới không có sức lực đánh trả, mà bây giờ chỉ có thổ phỉ võ công hạng ba, tiêu diệt bọn họ thì dễ như trở bàn tay. Rất nhanh không cần Dương Văn Bác ra tay, toàn bộ đám thổ phỉ này đã bị Tiểu Thanh tiêu diệt hết.Tiểu Thanh nhìn đống thi thể thấymà ghê người trên đất, cười lạnh: "Ngay cả Vân Tiêu sơn trang cũng dám đánh cướp, thật là không biết sống chết."May mắn lúc này Lâm Trinh không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nếu không tuyệt đối sẽ phun đến trời đất đảo lộn, gặp ác mộng liên tục.Một lát sau, Tiểu Thanh lại lần nữa đánh xe ngựa tiếp tục khỏi hành.》》》》》》》》》Trong một gian phòng, sắc mặt Lâm Trinh trắng bệch nằm trên giường, sau một lát mới từ từ tỉnh lại.Đúng lúc này của phòng mở ra, Lâm Trinh ngồi dậy nhìn người vừa đi vào."Nha! Cô nương, cô tỉnh rồi." Một nữ hài dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi vui vẻ nhìn Lâm Trinh nói."Ngươi là?" Lâm trinh hỏi."Nô tì tên Tiểu Hi, là thiếu chủ an bày nô tì tới chiếu cố cô nương." Nàng đối với Lâm Trinh cười nói.Thiếu chủ? Này hẳn là Dương Văn Bác đi! Nói như vậy bọn họ đã tới Vân Tiêu sơn trang rồi sao?"Đúng rồi cô nương, cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Tiểu Hi hỏi."Không có việc gì, thiếu chủ nhà các ngươi đâu?" Lâm Trinh hỏi."Thiếu chủ hiện tại đang ở đại đường cùng trang chủ, A! Cô nương cư nhiên đã tỉnh rồi, nô tì bây giờ liền đi nói cho thiếu chủ." Tiểu Hi không đợi Lâm Trinh nói chuyện vẻ mặt hưng phấn chạy đi."..." Lâm Trinh không nói gì nhìn Tiểu Hi chạy đi, nghĩ trong lòng cái này thì có gì mà hưng phấn chứ?Lâm Trinh không biết là, không chỉ một mình nàng ấy vui vẻ, nếu đổi thành những người khác của Vân Tiêu sơn trang ở trước mặt cô cũng sẽ vui vẻ.Nguyên nhân chính là Dương Văn Bác luôn không cùng nữ tử tiếp cận lại ôm một người nữ tử về trang, khi gia nhân của Vân Tiêu sơn trang thấy thiếu chủ nhà họ ôm một nữ tử xuất hiện, toàn bộ sơn trang đều sôi trào. (khụ khụ!)

Edit: Cà ri

Mà lúc này tiếng Tiểu Thanh ở bên ngoài la lên: "Thiếu chủ, là thổ phỉ."

Lâm Trinh mơ màng nghe thấy Tiểu Thanh nói có thổ phỉ, nghe được, nhưng toàn thân không có sức căn bản không thể nhúc nhích.

Sau đó Tiểu Thanh tiếp tục hô: "Thiếu chủ người cư yên tâm, giao cho Tiểu Thanh là được."

"Được." Lòng Dương Văn Bác đang hoảng loạng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, Lâm Trinh dường như nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết bên ngoài.

"Lâm cô nương, cô không sao chứ?" Dương Văn Bác đỡ Lâm Trinh ngồi dậy, nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nào của cô lo lắng hỏi.

"Ừ... Ta say xe." Cả người Lâm Trinh không có sức dựa lên người Dương Văn Bác nói.

Dương Văn Bác nhìn Lâm Trinh không có sức nói chuyện, vẻ mặt thật cẩn thận khẩn trương ôm cô: "Vậy cô yên tĩnh nghỉ tạm, chuyện tiếp theo cô đừng lo."

"Ừ." Sau đó Lâm Trinh yên lòng, nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi.

Thật ra võ công của Tiểu Thanh cũng không kém, chỉ là lần trước gặp phải Bạch Quỷ Kinh Hồn mới không có sức lực đánh trả, mà bây giờ chỉ có thổ phỉ võ công hạng ba, tiêu diệt bọn họ thì dễ như trở bàn tay. Rất nhanh không cần Dương Văn Bác ra tay, toàn bộ đám thổ phỉ này đã bị Tiểu Thanh tiêu diệt hết.

Tiểu Thanh nhìn đống thi thể thấymà ghê người trên đất, cười lạnh: "Ngay cả Vân Tiêu sơn trang cũng dám đánh cướp, thật là không biết sống chết."

May mắn lúc này Lâm Trinh không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nếu không tuyệt đối sẽ phun đến trời đất đảo lộn, gặp ác mộng liên tục.

Một lát sau, Tiểu Thanh lại lần nữa đánh xe ngựa tiếp tục khỏi hành.

》》》》》》》》》

Trong một gian phòng, sắc mặt Lâm Trinh trắng bệch nằm trên giường, sau một lát mới từ từ tỉnh lại.

Đúng lúc này của phòng mở ra, Lâm Trinh ngồi dậy nhìn người vừa đi vào.

"Nha! Cô nương, cô tỉnh rồi." Một nữ hài dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi vui vẻ nhìn Lâm Trinh nói.

"Ngươi là?" Lâm trinh hỏi.

"Nô tì tên Tiểu Hi, là thiếu chủ an bày nô tì tới chiếu cố cô nương." Nàng đối với Lâm Trinh cười nói.

Thiếu chủ? Này hẳn là Dương Văn Bác đi! Nói như vậy bọn họ đã tới Vân Tiêu sơn trang rồi sao?

"Đúng rồi cô nương, cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Tiểu Hi hỏi.

"Không có việc gì, thiếu chủ nhà các ngươi đâu?" Lâm Trinh hỏi.

"Thiếu chủ hiện tại đang ở đại đường cùng trang chủ, A! Cô nương cư nhiên đã tỉnh rồi, nô tì bây giờ liền đi nói cho thiếu chủ." Tiểu Hi không đợi Lâm Trinh nói chuyện vẻ mặt hưng phấn chạy đi.

"..." Lâm Trinh không nói gì nhìn Tiểu Hi chạy đi, nghĩ trong lòng cái này thì có gì mà hưng phấn chứ?

Lâm Trinh không biết là, không chỉ một mình nàng ấy vui vẻ, nếu đổi thành những người khác của Vân Tiêu sơn trang ở trước mặt cô cũng sẽ vui vẻ.

Nguyên nhân chính là Dương Văn Bác luôn không cùng nữ tử tiếp cận lại ôm một người nữ tử về trang, khi gia nhân của Vân Tiêu sơn trang thấy thiếu chủ nhà họ ôm một nữ tử xuất hiện, toàn bộ sơn trang đều sôi trào. (khụ khụ!)

Hệ Thống Chọc Ngươi ChơiTác giả: Quỷ ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Cà ri Lâm Trinh năm nay 24 tuổi, cũng giống như bao cô gái bình thường khác, là một nhân viên văn phòng, vẻ bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ coi là thanh tú. Hôm nay cuối tuần vừa đúng ngày nghỉ, liền đi dạo phố, ở một gian hàng vỉa hè mua một cái lắc tay màu bạc. Tuy rằng lắc tay không phải bạc nguyên chất, nhưng nhìn rất đẹp mắt, cô rất thích. Lâm Trinh vui vẻ ngồi trên ghế sô pha v**t v* chiếc lắc tay màu bạc trên cổ tay, càng nhìn càng thích, cảm thấy bỏ tiền mua cái lắc tay này rất đúng, đột nhiên ở trong đầu cô xuất hiện một giọng nói lạnh như băng không hề có tình cảm, giọng nói này vang lên làm cả người cô cứng đờ. 【Kí chủ đeo hệ thống qua 8 tiếng, bây giờ đã trói định 100% với kí chủ, hiện tại bắt đầu khởi động hệ thống, hệ thống khởi động 10%...30%...60%.... 】 Người Lâm Trinh cứng đờ, vẻ mặt trở lên hốt hoảng, sợ hãi: "Ai? là ai? đi ra cho tôi, không cần giả thần giả quỷ." 【Hệ thống khởi động xong, linh hồn chính thức xuyên không.】 Lâm Trinh đang muốn hét to, bỗng nhiên… Edit: Cà riMà lúc này tiếng Tiểu Thanh ở bên ngoài la lên: "Thiếu chủ, là thổ phỉ."Lâm Trinh mơ màng nghe thấy Tiểu Thanh nói có thổ phỉ, nghe được, nhưng toàn thân không có sức căn bản không thể nhúc nhích.Sau đó Tiểu Thanh tiếp tục hô: "Thiếu chủ người cư yên tâm, giao cho Tiểu Thanh là được.""Được." Lòng Dương Văn Bác đang hoảng loạng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.Ngay sau đó, Lâm Trinh dường như nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết bên ngoài."Lâm cô nương, cô không sao chứ?" Dương Văn Bác đỡ Lâm Trinh ngồi dậy, nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nào của cô lo lắng hỏi."Ừ... Ta say xe." Cả người Lâm Trinh không có sức dựa lên người Dương Văn Bác nói.Dương Văn Bác nhìn Lâm Trinh không có sức nói chuyện, vẻ mặt thật cẩn thận khẩn trương ôm cô: "Vậy cô yên tĩnh nghỉ tạm, chuyện tiếp theo cô đừng lo.""Ừ." Sau đó Lâm Trinh yên lòng, nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi.Thật ra võ công của Tiểu Thanh cũng không kém, chỉ là lần trước gặp phải Bạch Quỷ Kinh Hồn mới không có sức lực đánh trả, mà bây giờ chỉ có thổ phỉ võ công hạng ba, tiêu diệt bọn họ thì dễ như trở bàn tay. Rất nhanh không cần Dương Văn Bác ra tay, toàn bộ đám thổ phỉ này đã bị Tiểu Thanh tiêu diệt hết.Tiểu Thanh nhìn đống thi thể thấymà ghê người trên đất, cười lạnh: "Ngay cả Vân Tiêu sơn trang cũng dám đánh cướp, thật là không biết sống chết."May mắn lúc này Lâm Trinh không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nếu không tuyệt đối sẽ phun đến trời đất đảo lộn, gặp ác mộng liên tục.Một lát sau, Tiểu Thanh lại lần nữa đánh xe ngựa tiếp tục khỏi hành.》》》》》》》》》Trong một gian phòng, sắc mặt Lâm Trinh trắng bệch nằm trên giường, sau một lát mới từ từ tỉnh lại.Đúng lúc này của phòng mở ra, Lâm Trinh ngồi dậy nhìn người vừa đi vào."Nha! Cô nương, cô tỉnh rồi." Một nữ hài dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi vui vẻ nhìn Lâm Trinh nói."Ngươi là?" Lâm trinh hỏi."Nô tì tên Tiểu Hi, là thiếu chủ an bày nô tì tới chiếu cố cô nương." Nàng đối với Lâm Trinh cười nói.Thiếu chủ? Này hẳn là Dương Văn Bác đi! Nói như vậy bọn họ đã tới Vân Tiêu sơn trang rồi sao?"Đúng rồi cô nương, cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Tiểu Hi hỏi."Không có việc gì, thiếu chủ nhà các ngươi đâu?" Lâm Trinh hỏi."Thiếu chủ hiện tại đang ở đại đường cùng trang chủ, A! Cô nương cư nhiên đã tỉnh rồi, nô tì bây giờ liền đi nói cho thiếu chủ." Tiểu Hi không đợi Lâm Trinh nói chuyện vẻ mặt hưng phấn chạy đi."..." Lâm Trinh không nói gì nhìn Tiểu Hi chạy đi, nghĩ trong lòng cái này thì có gì mà hưng phấn chứ?Lâm Trinh không biết là, không chỉ một mình nàng ấy vui vẻ, nếu đổi thành những người khác của Vân Tiêu sơn trang ở trước mặt cô cũng sẽ vui vẻ.Nguyên nhân chính là Dương Văn Bác luôn không cùng nữ tử tiếp cận lại ôm một người nữ tử về trang, khi gia nhân của Vân Tiêu sơn trang thấy thiếu chủ nhà họ ôm một nữ tử xuất hiện, toàn bộ sơn trang đều sôi trào. (khụ khụ!)

Chương 7: Nhiệm vụ chính đầu tiên