"Đoàng" một tiếng súng xé không lần nữa lại vang lên, lũ chim chóc hoảng loạn cất cánh bay đi tránh xa nơi nguy hiểm ấy. Trong một căn nhà hoang có vài thân ảnh vây xung quanh một cô gái, nàng lung lay thân thể sắp ngã của mình đứng dậy, bộ quần áo thuần trắng giờ lúc này đã nhuộm thành màu đỏ yêu mị, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn người trung niên nam tử trước mặt, người nàng ngày ngày kêu một tiếng cậu. - Tại sao...? Vân Báo ngoan lệ trừng nàng, tựa như mãnh thú nhìn con mồi. Hắn xoa xoa khẩu súng lục trong tay rồi nhếch mép cười âm lãnh, mắt lạnh liếc nhìn nàng: - Tại sao ư? Vì Nghịch Thiên Tàn lục a, cậu ta cũng muốn có nó, ta cả về huyết thống lẫn thiên phú đều xuất chúng tại sao ta không xứng có được, chị lại đi truyền cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi, ngươi bảo ta làm sao phục, ta không phục. "Đoàng" lại một phát đạn ghim vào người, Vân Lam đau đớn lùi lại phía sau, đôi môi tái nhợt do mất quá nhiều máu, tay phải nàng đưa lên che lên miệng vết…
Chương 59: Lịch luyện (2)
Khuynh Thế Thiên Tài - GemmaTác giả: GemmaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Đoàng" một tiếng súng xé không lần nữa lại vang lên, lũ chim chóc hoảng loạn cất cánh bay đi tránh xa nơi nguy hiểm ấy. Trong một căn nhà hoang có vài thân ảnh vây xung quanh một cô gái, nàng lung lay thân thể sắp ngã của mình đứng dậy, bộ quần áo thuần trắng giờ lúc này đã nhuộm thành màu đỏ yêu mị, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn người trung niên nam tử trước mặt, người nàng ngày ngày kêu một tiếng cậu. - Tại sao...? Vân Báo ngoan lệ trừng nàng, tựa như mãnh thú nhìn con mồi. Hắn xoa xoa khẩu súng lục trong tay rồi nhếch mép cười âm lãnh, mắt lạnh liếc nhìn nàng: - Tại sao ư? Vì Nghịch Thiên Tàn lục a, cậu ta cũng muốn có nó, ta cả về huyết thống lẫn thiên phú đều xuất chúng tại sao ta không xứng có được, chị lại đi truyền cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi, ngươi bảo ta làm sao phục, ta không phục. "Đoàng" lại một phát đạn ghim vào người, Vân Lam đau đớn lùi lại phía sau, đôi môi tái nhợt do mất quá nhiều máu, tay phải nàng đưa lên che lên miệng vết… Lôi lôi kéo kéo cùng bọn người Tuyết Dao nháo một hồi liền theo chân Vân Lam ra cửa, Thanh Tiêu sống chết bắt đền Dạ Minh một tấm chăn mới, Dạ Minh bất đắc dĩ nhưng không thể làm khác đây là lỗi của hắn a, Tuyết Dao cười híp mắt bắt đầu dính lấy Vân Lam, suốt mấy tháng nay nàng còn không được cùng tỷ tỷ ngoạn mấy ngày đâu, thật nhớ khoảng thời gian ở Thanh Am nha, lúc đó nàng cùng tỷ tỷ như hình với bóng nào có tách ra lâu như vậy đâu.Ra khỏi cửa học viện, đoàn người Vân Lam liền hướng mộc phường đi tới, trong Lam Dực thành mộc phường nổi tiếng nhất phải nói đến mộc phường của Trần gia, gia tộc này lấy kỹ thuật chế tác mộc tử (gỗ) làm nên danh tiếng, mỗi một vật dụng do Trần gia chế tác từ chất liệu gỗ cho đến hình dạng, hoa văn đều là độc nhất vô nhị, tuyệt đối làm vừa lòng khách nhân vì vậy mà giá tiền cũng không rẻ. Vân Lam vuốt cằm tính toán, nàng không thể vì giường ngủ mà bỏ ra một số bạc lớn nhưng cũng không thể tùy tiện mua một cái giường bình thường nhàm chán được, haizz cái này không được cái kia cũng không được, nàng dạo này làm sao thế nhỉ, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già sao? Aiz, lão nhân gia nàng đã lớn tuổi như vậy còn phải chăm sóc lo lắng cho một đám trẻ không chịu trưởng thành kia, số nàng thật khổ a.Đám người Tuyết Dao thấy nàng chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại hướng bọn họ quăng đến ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, biểu cảm kia vô cùng, khụ khụ, quái dị thật sự quái dị, sau gáy bọn họ như có luồng âm phong thổi qua, cả một đám nhất tề xoa tay, rụt cổ, quá quỷ dị rồi, chẳng lẽ ban ngày lại xuất hiện thứ không sạch sẽ hay sao?
Lôi lôi kéo kéo cùng bọn người Tuyết Dao nháo một hồi liền theo chân Vân Lam ra cửa, Thanh Tiêu sống chết bắt đền Dạ Minh một tấm chăn mới, Dạ Minh bất đắc dĩ nhưng không thể làm khác đây là lỗi của hắn a, Tuyết Dao cười híp mắt bắt đầu dính lấy Vân Lam, suốt mấy tháng nay nàng còn không được cùng tỷ tỷ ngoạn mấy ngày đâu, thật nhớ khoảng thời gian ở Thanh Am nha, lúc đó nàng cùng tỷ tỷ như hình với bóng nào có tách ra lâu như vậy đâu.
Ra khỏi cửa học viện, đoàn người Vân Lam liền hướng mộc phường đi tới, trong Lam Dực thành mộc phường nổi tiếng nhất phải nói đến mộc phường của Trần gia, gia tộc này lấy kỹ thuật chế tác mộc tử (gỗ) làm nên danh tiếng, mỗi một vật dụng do Trần gia chế tác từ chất liệu gỗ cho đến hình dạng, hoa văn đều là độc nhất vô nhị, tuyệt đối làm vừa lòng khách nhân vì vậy mà giá tiền cũng không rẻ. Vân Lam vuốt cằm tính toán, nàng không thể vì giường ngủ mà bỏ ra một số bạc lớn nhưng cũng không thể tùy tiện mua một cái giường bình thường nhàm chán được, haizz cái này không được cái kia cũng không được, nàng dạo này làm sao thế nhỉ, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già sao? Aiz, lão nhân gia nàng đã lớn tuổi như vậy còn phải chăm sóc lo lắng cho một đám trẻ không chịu trưởng thành kia, số nàng thật khổ a.
Đám người Tuyết Dao thấy nàng chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại hướng bọn họ quăng đến ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, biểu cảm kia vô cùng, khụ khụ, quái dị thật sự quái dị, sau gáy bọn họ như có luồng âm phong thổi qua, cả một đám nhất tề xoa tay, rụt cổ, quá quỷ dị rồi, chẳng lẽ ban ngày lại xuất hiện thứ không sạch sẽ hay sao?
Khuynh Thế Thiên Tài - GemmaTác giả: GemmaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Đoàng" một tiếng súng xé không lần nữa lại vang lên, lũ chim chóc hoảng loạn cất cánh bay đi tránh xa nơi nguy hiểm ấy. Trong một căn nhà hoang có vài thân ảnh vây xung quanh một cô gái, nàng lung lay thân thể sắp ngã của mình đứng dậy, bộ quần áo thuần trắng giờ lúc này đã nhuộm thành màu đỏ yêu mị, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn người trung niên nam tử trước mặt, người nàng ngày ngày kêu một tiếng cậu. - Tại sao...? Vân Báo ngoan lệ trừng nàng, tựa như mãnh thú nhìn con mồi. Hắn xoa xoa khẩu súng lục trong tay rồi nhếch mép cười âm lãnh, mắt lạnh liếc nhìn nàng: - Tại sao ư? Vì Nghịch Thiên Tàn lục a, cậu ta cũng muốn có nó, ta cả về huyết thống lẫn thiên phú đều xuất chúng tại sao ta không xứng có được, chị lại đi truyền cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi, ngươi bảo ta làm sao phục, ta không phục. "Đoàng" lại một phát đạn ghim vào người, Vân Lam đau đớn lùi lại phía sau, đôi môi tái nhợt do mất quá nhiều máu, tay phải nàng đưa lên che lên miệng vết… Lôi lôi kéo kéo cùng bọn người Tuyết Dao nháo một hồi liền theo chân Vân Lam ra cửa, Thanh Tiêu sống chết bắt đền Dạ Minh một tấm chăn mới, Dạ Minh bất đắc dĩ nhưng không thể làm khác đây là lỗi của hắn a, Tuyết Dao cười híp mắt bắt đầu dính lấy Vân Lam, suốt mấy tháng nay nàng còn không được cùng tỷ tỷ ngoạn mấy ngày đâu, thật nhớ khoảng thời gian ở Thanh Am nha, lúc đó nàng cùng tỷ tỷ như hình với bóng nào có tách ra lâu như vậy đâu.Ra khỏi cửa học viện, đoàn người Vân Lam liền hướng mộc phường đi tới, trong Lam Dực thành mộc phường nổi tiếng nhất phải nói đến mộc phường của Trần gia, gia tộc này lấy kỹ thuật chế tác mộc tử (gỗ) làm nên danh tiếng, mỗi một vật dụng do Trần gia chế tác từ chất liệu gỗ cho đến hình dạng, hoa văn đều là độc nhất vô nhị, tuyệt đối làm vừa lòng khách nhân vì vậy mà giá tiền cũng không rẻ. Vân Lam vuốt cằm tính toán, nàng không thể vì giường ngủ mà bỏ ra một số bạc lớn nhưng cũng không thể tùy tiện mua một cái giường bình thường nhàm chán được, haizz cái này không được cái kia cũng không được, nàng dạo này làm sao thế nhỉ, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già sao? Aiz, lão nhân gia nàng đã lớn tuổi như vậy còn phải chăm sóc lo lắng cho một đám trẻ không chịu trưởng thành kia, số nàng thật khổ a.Đám người Tuyết Dao thấy nàng chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại hướng bọn họ quăng đến ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, biểu cảm kia vô cùng, khụ khụ, quái dị thật sự quái dị, sau gáy bọn họ như có luồng âm phong thổi qua, cả một đám nhất tề xoa tay, rụt cổ, quá quỷ dị rồi, chẳng lẽ ban ngày lại xuất hiện thứ không sạch sẽ hay sao?