Khi chúng ta được sinh ra, chúng ta không có quyền lựa chọn số mệnh của bản thân mình và tôi cũng không ngoại lệ! Tôi tên Lâm Tuệ Nghi, 18 tuổi. Tôi còn có một người chị gái song sinh, chị ấy tên Lâm Tuệ Hy, bằng tuổi với tôi, chị ấy là người thông minh, hiền lành, dịu dàng và rất tài giỏi. Chắc hẳn nhiều người nghĩ tôi thật may mắn khi có một người chị như vậy! Cũng đúng, tôi rất yêu thương chị của mình. Nhưng! Mọi người có hiểu cảm giác của một cái bóng không? Nếu chị tôi là một người hoàn hảo thì tôi là một kẻ bỏ đi. Mẹ tôi mất khi mới sinh chúng tôi, do cơ thể vốn yếu ớt lại mang song thai, bác sĩ khuyên mẹ tôi nên chỉ giữ lại một đứa bé để bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, và người được chọn để bỏ chính là tôi. Nhưng vì có bản năng của một người mẹ, nên mẹ tôi không đồng ý và đã cố hết sức giữ tôi lại. Vào ngày sinh, tôi biết mẹ đã phải chịu sự đau đớn thế nào! Rồi mẹ tôi đã chút hơi thở cuối cùng khi sinh ra tôi. Và kể từ đó, tôi luôn bị ba mình ghẻ lạnh. Ông nói tôi là nghiệp…
Chương 15
Bí Mật Song SinhTác giả: Đan HyTruyện Ngôn TìnhKhi chúng ta được sinh ra, chúng ta không có quyền lựa chọn số mệnh của bản thân mình và tôi cũng không ngoại lệ! Tôi tên Lâm Tuệ Nghi, 18 tuổi. Tôi còn có một người chị gái song sinh, chị ấy tên Lâm Tuệ Hy, bằng tuổi với tôi, chị ấy là người thông minh, hiền lành, dịu dàng và rất tài giỏi. Chắc hẳn nhiều người nghĩ tôi thật may mắn khi có một người chị như vậy! Cũng đúng, tôi rất yêu thương chị của mình. Nhưng! Mọi người có hiểu cảm giác của một cái bóng không? Nếu chị tôi là một người hoàn hảo thì tôi là một kẻ bỏ đi. Mẹ tôi mất khi mới sinh chúng tôi, do cơ thể vốn yếu ớt lại mang song thai, bác sĩ khuyên mẹ tôi nên chỉ giữ lại một đứa bé để bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, và người được chọn để bỏ chính là tôi. Nhưng vì có bản năng của một người mẹ, nên mẹ tôi không đồng ý và đã cố hết sức giữ tôi lại. Vào ngày sinh, tôi biết mẹ đã phải chịu sự đau đớn thế nào! Rồi mẹ tôi đã chút hơi thở cuối cùng khi sinh ra tôi. Và kể từ đó, tôi luôn bị ba mình ghẻ lạnh. Ông nói tôi là nghiệp… - Ba!Cô chạy lại đỡ ba dậy chị người làm thấy vậy cũng lại giúp dìu ba cô dậy.- Buông tao ra, tao không cần ai thương hại hết. Cút hết đi.Trong cơn say ông ấy cố vùng ra không cho ai động vào mình.Do ba cô phản ứng quá kịch liệt nên cô và chị người làm đành để ba cô ngồi dựa vào bàn làm việc.- Ba say rồi để con đưa ba về phòng, nếu ba nằm ở đây sẽ bị cảm lạnh đó.- Cảm lạnh thì sao? Để tao chết đi thì lúc đó mày sẽ là người vui nhất mà phải không.Ba cô với lấy chai rượu bên cạnh uống một hơi.- Ba đừng có như vậy được không, dạ dày của ba không tốt đừng uống nhiều rượu.- Xoảng. Mày còn dám dạy tao sao, cũng vì mày vì mày mà Lâm Gia mới đi đến bước đường cùng, tất cả là tại thứ xui xẻo như mày. Biết thế tao đã g**t ch*t mày từ khi mày mới lọt lòng rồi.Ông ta tức giận ném mạnh chai rượu xuống đúng lúc cô đứng gần đó nên mảnh chai bắn lên mặt cô tạo thành vết xước nhỏ.- Cô chủ, cô có sao không?Chị người làm lại gần kiểm tra vết xước đó lo lắng hỏi cô.- Tôi không sao đâu, chị giúp tôi dìu ba về phòng. Sức khỏe ông ấy không tốt rất dễ bị cảm.Cô mỉm cười rồi dìu ông ấy về phòng, do quá mệt nên ông ta đã ngủ thiếp đi và không còn phản kháng nữa.Tại phòng ngủCô đắp mền lên cho ông ấy, ánh mắt cô đầy xót thương nhìn người đàn ông trước mặt mình. Chỉ sau một đêm mà nhìn ba cô xanh xao quá, không còn là người đàn ông uy nghiêm mà cô từng biết.- Cô chủ ơi.- Có chuyện gì?- Có một đám người đang tìm ông chủ, nhìn họ đang rất tức giận.- Tìm ba tôi sao?- Dạ, họ đang chờ ở phòng khách.- Tôi biệt rồi, chị ra ngoài nói họ đợi một lát.- Dạ.Chị người làm đi ra khỏi phòng, chỉ còn cô ở lại đó chỉnh lại chiếc mền cho ba mình.Tại phòng khách.Có năm người đang ngồi trên ghế ở phòng khách, khuôn mặt họ đang rất căng thẳng và tức giận.Cô từ trên lầu bước xuống, từng phong thái rất bình tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.- Mọi người là ai? Tìm ba tôi có chuyện gì?Cô lại gần chiếc ghế ở chính giữa thong thả ngồi xuống, ánh mắt nhìn từng người một.- Chúng tôi là cổ đông của công ty Lâm Thị, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn ba cô hoàn lại toàn bộ số tiền cho chúng tôi. Nếu không chúng tôi sẽ kiện ba cô.- Tại sao mấy người lại muốn bồi hoàn lại tiền?- Công ty ba cô đang bị thua lỗ, nếu chúng tôi không lấy lại tiền đầu tư của mình thì sớm muộn gì cũng bị mất trắng.- Ai nói công ty đang bị thua lỗ, đó chỉ là tin đồn nhảm mà mấy người cũng tin sao?- Như vậy là không phải thật sao?- Mấy người yên tâm đi, sẽ không có chuyện công ty phá sản đâu. Còn nếu như không tin thì khoảng 3 ngày nữa quay lại đây tôi sẽ trả tiền lại cho mấy người. KHÔNG THIẾU MỘT XU.Cô gằn mạnh câu cuối khiến cho những người có mặt ở đó nhìn nhau ái ngại.- Thôi được rồi Lâm tiểu thư, có lẽ do chúng tôi quá hấp tấp nên đã không tìm hiểu kỹ. Chúng tôi thành thật xin lỗi đã làm phiền cô, nếu đúng như cô nói Lâm Thị không có phá sản thì chúng tôi không phải lo nữa. Chúng tôi xin phép về.Một người đàn ông nói với giọng nịnh nọt khiến cô cảm thấy khinh thường. Đúng là ma lực của đồng tiền có thể chi phối con người và khiến họ trở nên hèn kém.
- Ba!
Cô chạy lại đỡ ba dậy chị người làm thấy vậy cũng lại giúp dìu ba cô dậy.
- Buông tao ra, tao không cần ai thương hại hết. Cút hết đi.
Trong cơn say ông ấy cố vùng ra không cho ai động vào mình.
Do ba cô phản ứng quá kịch liệt nên cô và chị người làm đành để ba cô ngồi dựa vào bàn làm việc.
- Ba say rồi để con đưa ba về phòng, nếu ba nằm ở đây sẽ bị cảm lạnh đó.
- Cảm lạnh thì sao? Để tao chết đi thì lúc đó mày sẽ là người vui nhất mà phải không.
Ba cô với lấy chai rượu bên cạnh uống một hơi.
- Ba đừng có như vậy được không, dạ dày của ba không tốt đừng uống nhiều rượu.
- Xoảng. Mày còn dám dạy tao sao, cũng vì mày vì mày mà Lâm Gia mới đi đến bước đường cùng, tất cả là tại thứ xui xẻo như mày. Biết thế tao đã g**t ch*t mày từ khi mày mới lọt lòng rồi.
Ông ta tức giận ném mạnh chai rượu xuống đúng lúc cô đứng gần đó nên mảnh chai bắn lên mặt cô tạo thành vết xước nhỏ.
- Cô chủ, cô có sao không?
Chị người làm lại gần kiểm tra vết xước đó lo lắng hỏi cô.
- Tôi không sao đâu, chị giúp tôi dìu ba về phòng. Sức khỏe ông ấy không tốt rất dễ bị cảm.
Cô mỉm cười rồi dìu ông ấy về phòng, do quá mệt nên ông ta đã ngủ thiếp đi và không còn phản kháng nữa.
Tại phòng ngủ
Cô đắp mền lên cho ông ấy, ánh mắt cô đầy xót thương nhìn người đàn ông trước mặt mình. Chỉ sau một đêm mà nhìn ba cô xanh xao quá, không còn là người đàn ông uy nghiêm mà cô từng biết.
- Cô chủ ơi.
- Có chuyện gì?
- Có một đám người đang tìm ông chủ, nhìn họ đang rất tức giận.
- Tìm ba tôi sao?
- Dạ, họ đang chờ ở phòng khách.
- Tôi biệt rồi, chị ra ngoài nói họ đợi một lát.
- Dạ.
Chị người làm đi ra khỏi phòng, chỉ còn cô ở lại đó chỉnh lại chiếc mền cho ba mình.
Tại phòng khách.
Có năm người đang ngồi trên ghế ở phòng khách, khuôn mặt họ đang rất căng thẳng và tức giận.
Cô từ trên lầu bước xuống, từng phong thái rất bình tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
- Mọi người là ai? Tìm ba tôi có chuyện gì?
Cô lại gần chiếc ghế ở chính giữa thong thả ngồi xuống, ánh mắt nhìn từng người một.
- Chúng tôi là cổ đông của công ty Lâm Thị, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn ba cô hoàn lại toàn bộ số tiền cho chúng tôi. Nếu không chúng tôi sẽ kiện ba cô.
- Tại sao mấy người lại muốn bồi hoàn lại tiền?
- Công ty ba cô đang bị thua lỗ, nếu chúng tôi không lấy lại tiền đầu tư của mình thì sớm muộn gì cũng bị mất trắng.
- Ai nói công ty đang bị thua lỗ, đó chỉ là tin đồn nhảm mà mấy người cũng tin sao?
- Như vậy là không phải thật sao?
- Mấy người yên tâm đi, sẽ không có chuyện công ty phá sản đâu. Còn nếu như không tin thì khoảng 3 ngày nữa quay lại đây tôi sẽ trả tiền lại cho mấy người. KHÔNG THIẾU MỘT XU.
Cô gằn mạnh câu cuối khiến cho những người có mặt ở đó nhìn nhau ái ngại.
- Thôi được rồi Lâm tiểu thư, có lẽ do chúng tôi quá hấp tấp nên đã không tìm hiểu kỹ. Chúng tôi thành thật xin lỗi đã làm phiền cô, nếu đúng như cô nói Lâm Thị không có phá sản thì chúng tôi không phải lo nữa. Chúng tôi xin phép về.
Một người đàn ông nói với giọng nịnh nọt khiến cô cảm thấy khinh thường. Đúng là ma lực của đồng tiền có thể chi phối con người và khiến họ trở nên hèn kém.
Bí Mật Song SinhTác giả: Đan HyTruyện Ngôn TìnhKhi chúng ta được sinh ra, chúng ta không có quyền lựa chọn số mệnh của bản thân mình và tôi cũng không ngoại lệ! Tôi tên Lâm Tuệ Nghi, 18 tuổi. Tôi còn có một người chị gái song sinh, chị ấy tên Lâm Tuệ Hy, bằng tuổi với tôi, chị ấy là người thông minh, hiền lành, dịu dàng và rất tài giỏi. Chắc hẳn nhiều người nghĩ tôi thật may mắn khi có một người chị như vậy! Cũng đúng, tôi rất yêu thương chị của mình. Nhưng! Mọi người có hiểu cảm giác của một cái bóng không? Nếu chị tôi là một người hoàn hảo thì tôi là một kẻ bỏ đi. Mẹ tôi mất khi mới sinh chúng tôi, do cơ thể vốn yếu ớt lại mang song thai, bác sĩ khuyên mẹ tôi nên chỉ giữ lại một đứa bé để bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, và người được chọn để bỏ chính là tôi. Nhưng vì có bản năng của một người mẹ, nên mẹ tôi không đồng ý và đã cố hết sức giữ tôi lại. Vào ngày sinh, tôi biết mẹ đã phải chịu sự đau đớn thế nào! Rồi mẹ tôi đã chút hơi thở cuối cùng khi sinh ra tôi. Và kể từ đó, tôi luôn bị ba mình ghẻ lạnh. Ông nói tôi là nghiệp… - Ba!Cô chạy lại đỡ ba dậy chị người làm thấy vậy cũng lại giúp dìu ba cô dậy.- Buông tao ra, tao không cần ai thương hại hết. Cút hết đi.Trong cơn say ông ấy cố vùng ra không cho ai động vào mình.Do ba cô phản ứng quá kịch liệt nên cô và chị người làm đành để ba cô ngồi dựa vào bàn làm việc.- Ba say rồi để con đưa ba về phòng, nếu ba nằm ở đây sẽ bị cảm lạnh đó.- Cảm lạnh thì sao? Để tao chết đi thì lúc đó mày sẽ là người vui nhất mà phải không.Ba cô với lấy chai rượu bên cạnh uống một hơi.- Ba đừng có như vậy được không, dạ dày của ba không tốt đừng uống nhiều rượu.- Xoảng. Mày còn dám dạy tao sao, cũng vì mày vì mày mà Lâm Gia mới đi đến bước đường cùng, tất cả là tại thứ xui xẻo như mày. Biết thế tao đã g**t ch*t mày từ khi mày mới lọt lòng rồi.Ông ta tức giận ném mạnh chai rượu xuống đúng lúc cô đứng gần đó nên mảnh chai bắn lên mặt cô tạo thành vết xước nhỏ.- Cô chủ, cô có sao không?Chị người làm lại gần kiểm tra vết xước đó lo lắng hỏi cô.- Tôi không sao đâu, chị giúp tôi dìu ba về phòng. Sức khỏe ông ấy không tốt rất dễ bị cảm.Cô mỉm cười rồi dìu ông ấy về phòng, do quá mệt nên ông ta đã ngủ thiếp đi và không còn phản kháng nữa.Tại phòng ngủCô đắp mền lên cho ông ấy, ánh mắt cô đầy xót thương nhìn người đàn ông trước mặt mình. Chỉ sau một đêm mà nhìn ba cô xanh xao quá, không còn là người đàn ông uy nghiêm mà cô từng biết.- Cô chủ ơi.- Có chuyện gì?- Có một đám người đang tìm ông chủ, nhìn họ đang rất tức giận.- Tìm ba tôi sao?- Dạ, họ đang chờ ở phòng khách.- Tôi biệt rồi, chị ra ngoài nói họ đợi một lát.- Dạ.Chị người làm đi ra khỏi phòng, chỉ còn cô ở lại đó chỉnh lại chiếc mền cho ba mình.Tại phòng khách.Có năm người đang ngồi trên ghế ở phòng khách, khuôn mặt họ đang rất căng thẳng và tức giận.Cô từ trên lầu bước xuống, từng phong thái rất bình tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.- Mọi người là ai? Tìm ba tôi có chuyện gì?Cô lại gần chiếc ghế ở chính giữa thong thả ngồi xuống, ánh mắt nhìn từng người một.- Chúng tôi là cổ đông của công ty Lâm Thị, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn ba cô hoàn lại toàn bộ số tiền cho chúng tôi. Nếu không chúng tôi sẽ kiện ba cô.- Tại sao mấy người lại muốn bồi hoàn lại tiền?- Công ty ba cô đang bị thua lỗ, nếu chúng tôi không lấy lại tiền đầu tư của mình thì sớm muộn gì cũng bị mất trắng.- Ai nói công ty đang bị thua lỗ, đó chỉ là tin đồn nhảm mà mấy người cũng tin sao?- Như vậy là không phải thật sao?- Mấy người yên tâm đi, sẽ không có chuyện công ty phá sản đâu. Còn nếu như không tin thì khoảng 3 ngày nữa quay lại đây tôi sẽ trả tiền lại cho mấy người. KHÔNG THIẾU MỘT XU.Cô gằn mạnh câu cuối khiến cho những người có mặt ở đó nhìn nhau ái ngại.- Thôi được rồi Lâm tiểu thư, có lẽ do chúng tôi quá hấp tấp nên đã không tìm hiểu kỹ. Chúng tôi thành thật xin lỗi đã làm phiền cô, nếu đúng như cô nói Lâm Thị không có phá sản thì chúng tôi không phải lo nữa. Chúng tôi xin phép về.Một người đàn ông nói với giọng nịnh nọt khiến cô cảm thấy khinh thường. Đúng là ma lực của đồng tiền có thể chi phối con người và khiến họ trở nên hèn kém.