Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 5: Đây Là Đâu?
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Trước mặt cô là hai người đàn ông cao lực lưỡng... cùng với khoai to... ừ thì khoai rất to... cô nghĩ là như vậy... tại sao hai người này lại ăn mặc phong phanh như thế này nhỉ?Trong lòng Tô Hiển Nhiên không khỏi thắc mắc, thì nghe tiếng hốt hoảng của hai người đàn ông bên cạnh.Nhậm Thừa Vinh ( tóc vàng) khẽ gọi Đỗ Đức Trí ( tóc đen) nói." Làm sao đây? Chủ nhân chảy máu mũi rồi...! " gương mặt Nhậm Thừa Vinh tái nhợt lo lắng.Đỗ Đức Trí vẫn là bình tĩnh hơn, nhìn Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói." Để tôi đi tìm bác sĩ... "" Bác sĩ... " Tô Hiển Nhiên không khỏi giật mình khi nghe được họ muốn tìm " Bác sĩ " cô không muốn bác sĩ tới nói tại cô đột ngột tim đập nhanh k*ch th*ch bộ não gì gì đó nên máu mũi đâu nha.Không được, cô phải tỉnh...Tô Hiển Nhiên cố ý giật giật ngón tay còn vô lực của mình, cũng may là Đỗ Đức Trí còn đứng quan sát cô khẽ cúi xuống gọi." Chủ nhân... chủ nhân... cô tỉnh? "Tô Hiển Nhiên thật thích nghe giọng nói của hai người đàn ông này, nhất là tên đàn ông tóc đen đang gọi cô là " chủ nhân " hay sao kia... nhưng cô không thể mở mắt nhanh được... thật chói... chói đến đâu cả mắt...Tô Hiển Nhiên nhíu mày lại, Nhậm Thừa Vinh như nhìn ra Tô Hiển Nhiên không thích ánh sáng... thì liền đi kéo màn che lại kín, căn phòng bao trùm bóng tối... dần dần Tô Hiển Nhiên mới mở mắt ra...Cô cố ý giả vờ bản thân hơi mơ màng để không cho họ phát hiện ra điều gì bất thường từ cô...Vốn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện với họ thì hai tên đàn ông cao to sau khi đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường thì liền quỳ phía dưới gọi." chủ nhân, rốt cuộc cô cũng tỉnh. "" chủ nhân, cô thật khiến Vinh Vinh lo a. " giọng nhỏ nhẹ khác với lúc nãy rất nhiều.Tô Hiển Nhiên cứng đờ người lại, cái phong tục hay tập tục gì vậy? Gọi chủ nhân thì thôi tại sao còn quỳ...Tô Hiển Nhiên nhìn hai người đàn ông cao to vạm vỡ trước mặt một lúc lâu mới nói." Các anh đứng lên đi. " giọng điệu nhẹ nhàng, thanh âm này rất hay a... Tô Hiển Nhiên nói mà xong, không khỏi tự khen giọng của cô. Nghe hay hơn giọng trước kia của cô gấp mấy lần.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh hai mắt trợn to kinh ngạc, Tô Hiển Nhiên nhìn bộ dạng của hai người họ không khỏi chán ghét, nhưng cô vẫn hỏi." Đây là đâu? "
Trước mặt cô là hai người đàn ông cao lực lưỡng... cùng với khoai to... ừ thì khoai rất to... cô nghĩ là như vậy... tại sao hai người này lại ăn mặc phong phanh như thế này nhỉ?
Trong lòng Tô Hiển Nhiên không khỏi thắc mắc, thì nghe tiếng hốt hoảng của hai người đàn ông bên cạnh.
Nhậm Thừa Vinh ( tóc vàng) khẽ gọi Đỗ Đức Trí ( tóc đen) nói.
" Làm sao đây? Chủ nhân chảy máu mũi rồi...! " gương mặt Nhậm Thừa Vinh tái nhợt lo lắng.
Đỗ Đức Trí vẫn là bình tĩnh hơn, nhìn Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói.
" Để tôi đi tìm bác sĩ... "
" Bác sĩ... " Tô Hiển Nhiên không khỏi giật mình khi nghe được họ muốn tìm " Bác sĩ " cô không muốn bác sĩ tới nói tại cô đột ngột tim đập nhanh k*ch th*ch bộ não gì gì đó nên máu mũi đâu nha.
Không được, cô phải tỉnh...
Tô Hiển Nhiên cố ý giật giật ngón tay còn vô lực của mình, cũng may là Đỗ Đức Trí còn đứng quan sát cô khẽ cúi xuống gọi.
" Chủ nhân... chủ nhân... cô tỉnh? "
Tô Hiển Nhiên thật thích nghe giọng nói của hai người đàn ông này, nhất là tên đàn ông tóc đen đang gọi cô là " chủ nhân " hay sao kia... nhưng cô không thể mở mắt nhanh được... thật chói... chói đến đâu cả mắt...
Tô Hiển Nhiên nhíu mày lại, Nhậm Thừa Vinh như nhìn ra Tô Hiển Nhiên không thích ánh sáng... thì liền đi kéo màn che lại kín, căn phòng bao trùm bóng tối... dần dần Tô Hiển Nhiên mới mở mắt ra...
Cô cố ý giả vờ bản thân hơi mơ màng để không cho họ phát hiện ra điều gì bất thường từ cô...
Vốn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện với họ thì hai tên đàn ông cao to sau khi đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường thì liền quỳ phía dưới gọi.
" chủ nhân, rốt cuộc cô cũng tỉnh. "
" chủ nhân, cô thật khiến Vinh Vinh lo a. " giọng nhỏ nhẹ khác với lúc nãy rất nhiều.
Tô Hiển Nhiên cứng đờ người lại, cái phong tục hay tập tục gì vậy? Gọi chủ nhân thì thôi tại sao còn quỳ...
Tô Hiển Nhiên nhìn hai người đàn ông cao to vạm vỡ trước mặt một lúc lâu mới nói.
" Các anh đứng lên đi. " giọng điệu nhẹ nhàng, thanh âm này rất hay a... Tô Hiển Nhiên nói mà xong, không khỏi tự khen giọng của cô. Nghe hay hơn giọng trước kia của cô gấp mấy lần.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh hai mắt trợn to kinh ngạc, Tô Hiển Nhiên nhìn bộ dạng của hai người họ không khỏi chán ghét, nhưng cô vẫn hỏi.
" Đây là đâu? "
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Trước mặt cô là hai người đàn ông cao lực lưỡng... cùng với khoai to... ừ thì khoai rất to... cô nghĩ là như vậy... tại sao hai người này lại ăn mặc phong phanh như thế này nhỉ?Trong lòng Tô Hiển Nhiên không khỏi thắc mắc, thì nghe tiếng hốt hoảng của hai người đàn ông bên cạnh.Nhậm Thừa Vinh ( tóc vàng) khẽ gọi Đỗ Đức Trí ( tóc đen) nói." Làm sao đây? Chủ nhân chảy máu mũi rồi...! " gương mặt Nhậm Thừa Vinh tái nhợt lo lắng.Đỗ Đức Trí vẫn là bình tĩnh hơn, nhìn Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói." Để tôi đi tìm bác sĩ... "" Bác sĩ... " Tô Hiển Nhiên không khỏi giật mình khi nghe được họ muốn tìm " Bác sĩ " cô không muốn bác sĩ tới nói tại cô đột ngột tim đập nhanh k*ch th*ch bộ não gì gì đó nên máu mũi đâu nha.Không được, cô phải tỉnh...Tô Hiển Nhiên cố ý giật giật ngón tay còn vô lực của mình, cũng may là Đỗ Đức Trí còn đứng quan sát cô khẽ cúi xuống gọi." Chủ nhân... chủ nhân... cô tỉnh? "Tô Hiển Nhiên thật thích nghe giọng nói của hai người đàn ông này, nhất là tên đàn ông tóc đen đang gọi cô là " chủ nhân " hay sao kia... nhưng cô không thể mở mắt nhanh được... thật chói... chói đến đâu cả mắt...Tô Hiển Nhiên nhíu mày lại, Nhậm Thừa Vinh như nhìn ra Tô Hiển Nhiên không thích ánh sáng... thì liền đi kéo màn che lại kín, căn phòng bao trùm bóng tối... dần dần Tô Hiển Nhiên mới mở mắt ra...Cô cố ý giả vờ bản thân hơi mơ màng để không cho họ phát hiện ra điều gì bất thường từ cô...Vốn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện với họ thì hai tên đàn ông cao to sau khi đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường thì liền quỳ phía dưới gọi." chủ nhân, rốt cuộc cô cũng tỉnh. "" chủ nhân, cô thật khiến Vinh Vinh lo a. " giọng nhỏ nhẹ khác với lúc nãy rất nhiều.Tô Hiển Nhiên cứng đờ người lại, cái phong tục hay tập tục gì vậy? Gọi chủ nhân thì thôi tại sao còn quỳ...Tô Hiển Nhiên nhìn hai người đàn ông cao to vạm vỡ trước mặt một lúc lâu mới nói." Các anh đứng lên đi. " giọng điệu nhẹ nhàng, thanh âm này rất hay a... Tô Hiển Nhiên nói mà xong, không khỏi tự khen giọng của cô. Nghe hay hơn giọng trước kia của cô gấp mấy lần.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh hai mắt trợn to kinh ngạc, Tô Hiển Nhiên nhìn bộ dạng của hai người họ không khỏi chán ghét, nhưng cô vẫn hỏi." Đây là đâu? "