Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 8: Ngồi Yên Bất Động
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Tô Hiển Nhiên nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước, cô lúc đầu thật sự bị sắc đẹp của hai người này quyến rũ nha, nhưng hiện tại, cô cảm giác như chính mình đang sai.Vì trên đời này, có thằng chồng nào nghe vợ nhờ vả mà còn ngồi yên bất động như hai người này đâu, càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng khó chịu.Trước ánh mắt bất ngờ của Đỗ Đứa Trí và Nhậm Thừa Vinh, chính cô cố sức đặt chân xuống sàn, sau đó lại nắm thành giường mà ngồi dậy. Vừa đứng dậy được chính cô thở ra một hơi " phù ", nhưng mới buông thành giường ra, bước một bước về phía trước, thì cô ngã ngay.Đỗ Đứa Trí và Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to vội vàng đứng dậy đưa tay ra kéo cô lại...Cô hôn mê một tuần lễ hiện tại tay chân còn mềm nhũn thì làm sao mà đi? Đứng như vậy thôi đã quá sức rồi huống chi là đi thì quá gượng ép đi.Tô Hiển Nhiên nhìn bản thân sắp ngã mà hai mắt trừng to, sau đó lại cảm giác được eo và cánh tay cô có người nắm lại, lúc này cô mới thở ra một hơi " phù. " chính cô cũng sợ bản thân bị ngã, nhìn nền gạch này thôi chính cô cũng biết bản thân sẽ bị gãy răng ngay.Giọng cô còn chưa kiềm được giọng run rẩy mà nói." Cảm ơn... "Đỗ Đứa Trí im lặng, nhưng chính anh cúi xuống ôm cô lên đi về phía cửa sổ, còn Nhậm Thừa Vinh thì đi lấy ghế đặt bên cạnh, Đỗ Đứa Trí nhẹ nhàng để cô ngồi xuống, cô nhanh chóng ngồi nhưng vẫn muốn nhìn ra bên ngoài mà chòm lên.Nhưng không nhìn thấy được gì hết a, Tô Hiển Nhiên mặt dày nói." Anh có thể đỡ tôi đứng dậy, có được không? " Tô Hiển Nhiên nhìn Nhậm Thừa Vinh nói.Chính cô cứ có cảm giác sợ Đỗ Đứa Trí làm sao đấy... mặt đẹp trai, nhưng cứ có cảm giác anh ta không thích cô. Lại nhìn về Nhậm Thừa Vinh, cô biết rõ anh ta đang giả vờ ẻo lả... nhưng dù sao cũng dịu dàng hơn nên cô nhờ vả vậy.Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to, gương mặt thoáng chút khôi phục lại vẻ lạnh của anh, suy nghĩ gì đó một lúc lại tiếp tục dịu dàng nói." Được nha! Chủ nhân để Vinh Vinh giúp. "Tô Hiển Nhiên nghe giọng của Nhậm Thừa Vinh, chính cô nổi hết da gà, nhưng cũng không tránh né bàn tay anh đưa tới. Nhậm Thừa Vinh một tay đặt tại eo cô, một tay nắm tay cô.Chính Anh và cả Đỗ Đứa Trí đây là lần đầu tiên chạm vào eo của Tô Hiển Nhiên, cảm xúc đúng là không tệ nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện lúc trước thì chính bọn họ liền thu hồi lại cảm giác không đề phòng.
Tô Hiển Nhiên nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước, cô lúc đầu thật sự bị sắc đẹp của hai người này quyến rũ nha, nhưng hiện tại, cô cảm giác như chính mình đang sai.
Vì trên đời này, có thằng chồng nào nghe vợ nhờ vả mà còn ngồi yên bất động như hai người này đâu, càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng khó chịu.
Trước ánh mắt bất ngờ của Đỗ Đứa Trí và Nhậm Thừa Vinh, chính cô cố sức đặt chân xuống sàn, sau đó lại nắm thành giường mà ngồi dậy. Vừa đứng dậy được chính cô thở ra một hơi " phù ", nhưng mới buông thành giường ra, bước một bước về phía trước, thì cô ngã ngay.
Đỗ Đứa Trí và Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to vội vàng đứng dậy đưa tay ra kéo cô lại...
Cô hôn mê một tuần lễ hiện tại tay chân còn mềm nhũn thì làm sao mà đi? Đứng như vậy thôi đã quá sức rồi huống chi là đi thì quá gượng ép đi.
Tô Hiển Nhiên nhìn bản thân sắp ngã mà hai mắt trừng to, sau đó lại cảm giác được eo và cánh tay cô có người nắm lại, lúc này cô mới thở ra một hơi " phù. " chính cô cũng sợ bản thân bị ngã, nhìn nền gạch này thôi chính cô cũng biết bản thân sẽ bị gãy răng ngay.
Giọng cô còn chưa kiềm được giọng run rẩy mà nói.
" Cảm ơn... "
Đỗ Đứa Trí im lặng, nhưng chính anh cúi xuống ôm cô lên đi về phía cửa sổ, còn Nhậm Thừa Vinh thì đi lấy ghế đặt bên cạnh, Đỗ Đứa Trí nhẹ nhàng để cô ngồi xuống, cô nhanh chóng ngồi nhưng vẫn muốn nhìn ra bên ngoài mà chòm lên.
Nhưng không nhìn thấy được gì hết a, Tô Hiển Nhiên mặt dày nói.
" Anh có thể đỡ tôi đứng dậy, có được không? " Tô Hiển Nhiên nhìn Nhậm Thừa Vinh nói.
Chính cô cứ có cảm giác sợ Đỗ Đứa Trí làm sao đấy... mặt đẹp trai, nhưng cứ có cảm giác anh ta không thích cô. Lại nhìn về Nhậm Thừa Vinh, cô biết rõ anh ta đang giả vờ ẻo lả... nhưng dù sao cũng dịu dàng hơn nên cô nhờ vả vậy.
Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to, gương mặt thoáng chút khôi phục lại vẻ lạnh của anh, suy nghĩ gì đó một lúc lại tiếp tục dịu dàng nói.
" Được nha! Chủ nhân để Vinh Vinh giúp. "
Tô Hiển Nhiên nghe giọng của Nhậm Thừa Vinh, chính cô nổi hết da gà, nhưng cũng không tránh né bàn tay anh đưa tới. Nhậm Thừa Vinh một tay đặt tại eo cô, một tay nắm tay cô.
Chính Anh và cả Đỗ Đứa Trí đây là lần đầu tiên chạm vào eo của Tô Hiển Nhiên, cảm xúc đúng là không tệ nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện lúc trước thì chính bọn họ liền thu hồi lại cảm giác không đề phòng.
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Tô Hiển Nhiên nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước, cô lúc đầu thật sự bị sắc đẹp của hai người này quyến rũ nha, nhưng hiện tại, cô cảm giác như chính mình đang sai.Vì trên đời này, có thằng chồng nào nghe vợ nhờ vả mà còn ngồi yên bất động như hai người này đâu, càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng khó chịu.Trước ánh mắt bất ngờ của Đỗ Đứa Trí và Nhậm Thừa Vinh, chính cô cố sức đặt chân xuống sàn, sau đó lại nắm thành giường mà ngồi dậy. Vừa đứng dậy được chính cô thở ra một hơi " phù ", nhưng mới buông thành giường ra, bước một bước về phía trước, thì cô ngã ngay.Đỗ Đứa Trí và Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to vội vàng đứng dậy đưa tay ra kéo cô lại...Cô hôn mê một tuần lễ hiện tại tay chân còn mềm nhũn thì làm sao mà đi? Đứng như vậy thôi đã quá sức rồi huống chi là đi thì quá gượng ép đi.Tô Hiển Nhiên nhìn bản thân sắp ngã mà hai mắt trừng to, sau đó lại cảm giác được eo và cánh tay cô có người nắm lại, lúc này cô mới thở ra một hơi " phù. " chính cô cũng sợ bản thân bị ngã, nhìn nền gạch này thôi chính cô cũng biết bản thân sẽ bị gãy răng ngay.Giọng cô còn chưa kiềm được giọng run rẩy mà nói." Cảm ơn... "Đỗ Đứa Trí im lặng, nhưng chính anh cúi xuống ôm cô lên đi về phía cửa sổ, còn Nhậm Thừa Vinh thì đi lấy ghế đặt bên cạnh, Đỗ Đứa Trí nhẹ nhàng để cô ngồi xuống, cô nhanh chóng ngồi nhưng vẫn muốn nhìn ra bên ngoài mà chòm lên.Nhưng không nhìn thấy được gì hết a, Tô Hiển Nhiên mặt dày nói." Anh có thể đỡ tôi đứng dậy, có được không? " Tô Hiển Nhiên nhìn Nhậm Thừa Vinh nói.Chính cô cứ có cảm giác sợ Đỗ Đứa Trí làm sao đấy... mặt đẹp trai, nhưng cứ có cảm giác anh ta không thích cô. Lại nhìn về Nhậm Thừa Vinh, cô biết rõ anh ta đang giả vờ ẻo lả... nhưng dù sao cũng dịu dàng hơn nên cô nhờ vả vậy.Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to, gương mặt thoáng chút khôi phục lại vẻ lạnh của anh, suy nghĩ gì đó một lúc lại tiếp tục dịu dàng nói." Được nha! Chủ nhân để Vinh Vinh giúp. "Tô Hiển Nhiên nghe giọng của Nhậm Thừa Vinh, chính cô nổi hết da gà, nhưng cũng không tránh né bàn tay anh đưa tới. Nhậm Thừa Vinh một tay đặt tại eo cô, một tay nắm tay cô.Chính Anh và cả Đỗ Đứa Trí đây là lần đầu tiên chạm vào eo của Tô Hiển Nhiên, cảm xúc đúng là không tệ nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện lúc trước thì chính bọn họ liền thu hồi lại cảm giác không đề phòng.