Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 20: Máu S Vô Năng
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Tô Hiển Nhiên cười cho qua chuyện đó, dù sao còn hai năm nữa, nếu không ph*t t*nh mới là vấn đề, hiện tại cô vẫn nên vô tư đi.Tô Hiển Nhiên vui vẻ cười nói." Thôi các anh đem máy tính qua, tìm kiếm năm sáu bộ đồ gì đó mua đi. "Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên hỏi." Như vậy được sao? "Nhậm Thừa Vinh cũng nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên.Tô Hiển Nhiên bĩu môi nói." Sao lại không được, các anh là chồng tôi chứ có phải ai khác đâu mà lo... với lại tôi là một người cực kỳ ích kỷ, nên không thể nào chấp nhận người khác nhìn chằm chằm chồng của mình. " dừng một chút, hai mắt trừng to không nhiễm một hạt bụi hỏi." Hiểu không? "Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh sửng sốt một chút lại bật cười, bọn họ quên mất, Tô Hiển Nhiên của hiện tại khác hoàn toàn so với trước kia.Tô Hiển Nhiên hai mắt sáng trưng nhìn thao tác của Đỗ Đức Trí cùng với Nhậm Thừa Vinh không khỏi thèm thuồng, nhạy quá nhanh quá tiên tiến quá... biết khi nào trên trái đất mới như vậy.Đặt hàng tầm 20 phút, thì hàng liền giao tới, người đưa tới hiển nhiên là một người máy...Tô Hiển Nhiên khó chịu, cô muốn ra ngoài chơi cơ nhưng không thể ra a.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh sau khi thay đồ mới vào, Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to kinh ngạc.Đúng là chồng cô nha, đẹp xuất sắc luôn mà, nhưng hể đẹp như vậy là cô lại sợ mất... bản thân cô còn quá nhỏ, lại còn chưa ph*t d*c đầy đủ, rồi còn bị nhà mẹ ruột bỏ...Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng giận, vì một đứa con gái nuôi đuổi cô con gái ruột như cô là đáng sao? Mặc cho người ngoài nói gì cũng mặc kệ sao?Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng giận nguyên chủ, trong lòng không ngừng nói." Bộ cô là cái người máu S mà vô năng sao? Chỉ mỗi việc bị người tính kế cũng không chống lại người ta, giờ hay rồi, nhà còn không có về còn bị cái người đéo ruột rà ngồi lên đầu lên cổ. Nhưng cô cứ yên vui mà chết đi, nếu tôi đã nắm giữ cuộc đời cũng như sống thay cô thì tôi nhất định... nhất định không tha cho một ai. "Tô Hiển Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vội vàng thu lại khí lạnh cười nói." Rất hợp nha. " dừng một chút lại nói." Các anh là chồng tôi, thì nên nhớ ngoài tôi ra không có bất cứ ai dám khi dể các anh, cũng đừng bao giờ bày ra cái bộ mặt sợ sệt đó trước mặt tôi. Tôi thích người có chính kiến, có tham vọng và biết làm việc chứ không phải là một người chỉ có vẻ bề ngoài cái gì cũng vô dụng. " nghĩ gì đó lại nói." Tương lai còn dài, sau này không ai nói trước được điều gì... nhưng tôi sẽ không để các anh, những ông chồng của tôi chịu thiệt. "
Tô Hiển Nhiên cười cho qua chuyện đó, dù sao còn hai năm nữa, nếu không ph*t t*nh mới là vấn đề, hiện tại cô vẫn nên vô tư đi.
Tô Hiển Nhiên vui vẻ cười nói.
" Thôi các anh đem máy tính qua, tìm kiếm năm sáu bộ đồ gì đó mua đi. "
Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên hỏi.
" Như vậy được sao? "
Nhậm Thừa Vinh cũng nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên bĩu môi nói.
" Sao lại không được, các anh là chồng tôi chứ có phải ai khác đâu mà lo... với lại tôi là một người cực kỳ ích kỷ, nên không thể nào chấp nhận người khác nhìn chằm chằm chồng của mình. " dừng một chút, hai mắt trừng to không nhiễm một hạt bụi hỏi.
" Hiểu không? "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh sửng sốt một chút lại bật cười, bọn họ quên mất, Tô Hiển Nhiên của hiện tại khác hoàn toàn so với trước kia.
Tô Hiển Nhiên hai mắt sáng trưng nhìn thao tác của Đỗ Đức Trí cùng với Nhậm Thừa Vinh không khỏi thèm thuồng, nhạy quá nhanh quá tiên tiến quá... biết khi nào trên trái đất mới như vậy.
Đặt hàng tầm 20 phút, thì hàng liền giao tới, người đưa tới hiển nhiên là một người máy...
Tô Hiển Nhiên khó chịu, cô muốn ra ngoài chơi cơ nhưng không thể ra a.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh sau khi thay đồ mới vào, Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to kinh ngạc.
Đúng là chồng cô nha, đẹp xuất sắc luôn mà, nhưng hể đẹp như vậy là cô lại sợ mất... bản thân cô còn quá nhỏ, lại còn chưa ph*t d*c đầy đủ, rồi còn bị nhà mẹ ruột bỏ...
Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng giận, vì một đứa con gái nuôi đuổi cô con gái ruột như cô là đáng sao? Mặc cho người ngoài nói gì cũng mặc kệ sao?
Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng giận nguyên chủ, trong lòng không ngừng nói.
" Bộ cô là cái người máu S mà vô năng sao? Chỉ mỗi việc bị người tính kế cũng không chống lại người ta, giờ hay rồi, nhà còn không có về còn bị cái người đéo ruột rà ngồi lên đầu lên cổ. Nhưng cô cứ yên vui mà chết đi, nếu tôi đã nắm giữ cuộc đời cũng như sống thay cô thì tôi nhất định... nhất định không tha cho một ai. "
Tô Hiển Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vội vàng thu lại khí lạnh cười nói.
" Rất hợp nha. " dừng một chút lại nói.
" Các anh là chồng tôi, thì nên nhớ ngoài tôi ra không có bất cứ ai dám khi dể các anh, cũng đừng bao giờ bày ra cái bộ mặt sợ sệt đó trước mặt tôi. Tôi thích người có chính kiến, có tham vọng và biết làm việc chứ không phải là một người chỉ có vẻ bề ngoài cái gì cũng vô dụng. " nghĩ gì đó lại nói.
" Tương lai còn dài, sau này không ai nói trước được điều gì... nhưng tôi sẽ không để các anh, những ông chồng của tôi chịu thiệt. "
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Tô Hiển Nhiên cười cho qua chuyện đó, dù sao còn hai năm nữa, nếu không ph*t t*nh mới là vấn đề, hiện tại cô vẫn nên vô tư đi.Tô Hiển Nhiên vui vẻ cười nói." Thôi các anh đem máy tính qua, tìm kiếm năm sáu bộ đồ gì đó mua đi. "Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên hỏi." Như vậy được sao? "Nhậm Thừa Vinh cũng nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên.Tô Hiển Nhiên bĩu môi nói." Sao lại không được, các anh là chồng tôi chứ có phải ai khác đâu mà lo... với lại tôi là một người cực kỳ ích kỷ, nên không thể nào chấp nhận người khác nhìn chằm chằm chồng của mình. " dừng một chút, hai mắt trừng to không nhiễm một hạt bụi hỏi." Hiểu không? "Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh sửng sốt một chút lại bật cười, bọn họ quên mất, Tô Hiển Nhiên của hiện tại khác hoàn toàn so với trước kia.Tô Hiển Nhiên hai mắt sáng trưng nhìn thao tác của Đỗ Đức Trí cùng với Nhậm Thừa Vinh không khỏi thèm thuồng, nhạy quá nhanh quá tiên tiến quá... biết khi nào trên trái đất mới như vậy.Đặt hàng tầm 20 phút, thì hàng liền giao tới, người đưa tới hiển nhiên là một người máy...Tô Hiển Nhiên khó chịu, cô muốn ra ngoài chơi cơ nhưng không thể ra a.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh sau khi thay đồ mới vào, Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to kinh ngạc.Đúng là chồng cô nha, đẹp xuất sắc luôn mà, nhưng hể đẹp như vậy là cô lại sợ mất... bản thân cô còn quá nhỏ, lại còn chưa ph*t d*c đầy đủ, rồi còn bị nhà mẹ ruột bỏ...Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng giận, vì một đứa con gái nuôi đuổi cô con gái ruột như cô là đáng sao? Mặc cho người ngoài nói gì cũng mặc kệ sao?Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng giận nguyên chủ, trong lòng không ngừng nói." Bộ cô là cái người máu S mà vô năng sao? Chỉ mỗi việc bị người tính kế cũng không chống lại người ta, giờ hay rồi, nhà còn không có về còn bị cái người đéo ruột rà ngồi lên đầu lên cổ. Nhưng cô cứ yên vui mà chết đi, nếu tôi đã nắm giữ cuộc đời cũng như sống thay cô thì tôi nhất định... nhất định không tha cho một ai. "Tô Hiển Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vội vàng thu lại khí lạnh cười nói." Rất hợp nha. " dừng một chút lại nói." Các anh là chồng tôi, thì nên nhớ ngoài tôi ra không có bất cứ ai dám khi dể các anh, cũng đừng bao giờ bày ra cái bộ mặt sợ sệt đó trước mặt tôi. Tôi thích người có chính kiến, có tham vọng và biết làm việc chứ không phải là một người chỉ có vẻ bề ngoài cái gì cũng vô dụng. " nghĩ gì đó lại nói." Tương lai còn dài, sau này không ai nói trước được điều gì... nhưng tôi sẽ không để các anh, những ông chồng của tôi chịu thiệt. "