Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 153: Tập trung hôn
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to kinh ngạc, anh không nghĩ đến mấy ngày nay anh ăn đường cả kg mà không bị ngán đường a... càng ăn lại càng muốn ăn nhiều hơn cơ.Từ ngày ở chung với Tô Hiển Nhiên mất trí nhớ, Đỗ Đức Trí từ một người chán ghét cô đến cực điểm, luôn muốn trốn chạy cô... lúc trước vô số lần cô hành hạ anh và Nhậm Thừa Vinh cũng vô số lần lăng nhục anh và Nhậm Thừa Vinh, nói không hận thì làm sao có thể... là một kẻ dưới một người trên vạn người như anh và Nhậm Thừa Vinh thì làm sao nhịn nổi, cũng từng có ý định giết cô nhưng đến khi nhìn cô tỉnh lại, mọi cử chỉ hành động đều thay đổi thì anh tin... đấy là một lòng tin không phải ai cũng có thể nói ra được... một lòng tin... kiểu như là thứ gì đó làm anh không hiểu gì mà mặc kệ chỉ có gắng tin tưởng cô...Đây không phải lần đầu tiên anh tự suy đi nghĩ lại về quá khứ và hiện tại... nhưng thật sự lần nào cũng nghĩ xong lại tự mình cười...Chỉ là thử đặt cược vào ván bài đó giờ đều thua thảm hại, lại không nghĩ đến hôm nay lại thắng chính là như vậy.Đỗ Đức Trí không nhịn được, bản thân anh thật sự rất kích động, cảm giác trái tim cứ đập mạnh đến không thể nào kiềm chế nổi, Đỗ Đức Trí cúi đầu nhìn Tô Hiển Nhiên run rẩy gọi." Nhiên... Nhiên... "Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn thì còn chưa kịp phản ứng gì đã Đỗ Đức Trí hung hăng cướp lấy hơi thở của cô." Ưm... " đột ngột bị tập kích, Tô Hiển Nhiên còn chưa chuẩn bị tinh thần liền khó thở mà đẩy Đỗ Đức Trí ra.Đỗ Đức Trí buông môi của Tô Hiển Nhiên ra, mắt anh đỏ ngầu, không phải đỏ vì tức giận mà đỏ vì lửa dục lại bị khơi lên. Anh nhìn cô, hai mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm cô.Tô Hiển Nhiên cảm nhận được nguy hiểm, gian nan nói." Anh... Trí Trí... không... không được... " mặc dù cô có h*m m**n... hơi bị cao như tuyệt đối không thể phóng túng... còn không nghỉ ngơi thì sẽ... thì sẽ chết mất...Đỗ Đức Trí dù rất muốn nuốt cô vào bụng ngay nhưng đầu óc anh vẫn đi trước hành động mà nhìn cô nói." Tập trung hôn... " nói xong lại một lần nữa cướp lấy hơi thở của Tô Hiển Nhiên.Tô Hiển Nhiên cũng không hề có ý định đẩy anh nữa, mà cô bắt đầu phối hợp, ôm lấy cổ Đỗ Đức Trí đáp lấy nụ hôn như thế thủy triều dân cao của anh...Lưỡi vấn lấy lưỡi... môi tìm lấy môi...
Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to kinh ngạc, anh không nghĩ đến mấy ngày nay anh ăn đường cả kg mà không bị ngán đường a... càng ăn lại càng muốn ăn nhiều hơn cơ.
Từ ngày ở chung với Tô Hiển Nhiên mất trí nhớ, Đỗ Đức Trí từ một người chán ghét cô đến cực điểm, luôn muốn trốn chạy cô... lúc trước vô số lần cô hành hạ anh và Nhậm Thừa Vinh cũng vô số lần lăng nhục anh và Nhậm Thừa Vinh, nói không hận thì làm sao có thể... là một kẻ dưới một người trên vạn người như anh và Nhậm Thừa Vinh thì làm sao nhịn nổi, cũng từng có ý định giết cô nhưng đến khi nhìn cô tỉnh lại, mọi cử chỉ hành động đều thay đổi thì anh tin... đấy là một lòng tin không phải ai cũng có thể nói ra được... một lòng tin... kiểu như là thứ gì đó làm anh không hiểu gì mà mặc kệ chỉ có gắng tin tưởng cô...
Đây không phải lần đầu tiên anh tự suy đi nghĩ lại về quá khứ và hiện tại... nhưng thật sự lần nào cũng nghĩ xong lại tự mình cười...
Chỉ là thử đặt cược vào ván bài đó giờ đều thua thảm hại, lại không nghĩ đến hôm nay lại thắng chính là như vậy.
Đỗ Đức Trí không nhịn được, bản thân anh thật sự rất kích động, cảm giác trái tim cứ đập mạnh đến không thể nào kiềm chế nổi, Đỗ Đức Trí cúi đầu nhìn Tô Hiển Nhiên run rẩy gọi.
" Nhiên... Nhiên... "
Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn thì còn chưa kịp phản ứng gì đã Đỗ Đức Trí hung hăng cướp lấy hơi thở của cô.
" Ưm... " đột ngột bị tập kích, Tô Hiển Nhiên còn chưa chuẩn bị tinh thần liền khó thở mà đẩy Đỗ Đức Trí ra.
Đỗ Đức Trí buông môi của Tô Hiển Nhiên ra, mắt anh đỏ ngầu, không phải đỏ vì tức giận mà đỏ vì lửa dục lại bị khơi lên. Anh nhìn cô, hai mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Tô Hiển Nhiên cảm nhận được nguy hiểm, gian nan nói.
" Anh... Trí Trí... không... không được... " mặc dù cô có h*m m**n... hơi bị cao như tuyệt đối không thể phóng túng... còn không nghỉ ngơi thì sẽ... thì sẽ chết mất...
Đỗ Đức Trí dù rất muốn nuốt cô vào bụng ngay nhưng đầu óc anh vẫn đi trước hành động mà nhìn cô nói.
" Tập trung hôn... " nói xong lại một lần nữa cướp lấy hơi thở của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên cũng không hề có ý định đẩy anh nữa, mà cô bắt đầu phối hợp, ôm lấy cổ Đỗ Đức Trí đáp lấy nụ hôn như thế thủy triều dân cao của anh...
Lưỡi vấn lấy lưỡi... môi tìm lấy môi...
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to kinh ngạc, anh không nghĩ đến mấy ngày nay anh ăn đường cả kg mà không bị ngán đường a... càng ăn lại càng muốn ăn nhiều hơn cơ.Từ ngày ở chung với Tô Hiển Nhiên mất trí nhớ, Đỗ Đức Trí từ một người chán ghét cô đến cực điểm, luôn muốn trốn chạy cô... lúc trước vô số lần cô hành hạ anh và Nhậm Thừa Vinh cũng vô số lần lăng nhục anh và Nhậm Thừa Vinh, nói không hận thì làm sao có thể... là một kẻ dưới một người trên vạn người như anh và Nhậm Thừa Vinh thì làm sao nhịn nổi, cũng từng có ý định giết cô nhưng đến khi nhìn cô tỉnh lại, mọi cử chỉ hành động đều thay đổi thì anh tin... đấy là một lòng tin không phải ai cũng có thể nói ra được... một lòng tin... kiểu như là thứ gì đó làm anh không hiểu gì mà mặc kệ chỉ có gắng tin tưởng cô...Đây không phải lần đầu tiên anh tự suy đi nghĩ lại về quá khứ và hiện tại... nhưng thật sự lần nào cũng nghĩ xong lại tự mình cười...Chỉ là thử đặt cược vào ván bài đó giờ đều thua thảm hại, lại không nghĩ đến hôm nay lại thắng chính là như vậy.Đỗ Đức Trí không nhịn được, bản thân anh thật sự rất kích động, cảm giác trái tim cứ đập mạnh đến không thể nào kiềm chế nổi, Đỗ Đức Trí cúi đầu nhìn Tô Hiển Nhiên run rẩy gọi." Nhiên... Nhiên... "Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn thì còn chưa kịp phản ứng gì đã Đỗ Đức Trí hung hăng cướp lấy hơi thở của cô." Ưm... " đột ngột bị tập kích, Tô Hiển Nhiên còn chưa chuẩn bị tinh thần liền khó thở mà đẩy Đỗ Đức Trí ra.Đỗ Đức Trí buông môi của Tô Hiển Nhiên ra, mắt anh đỏ ngầu, không phải đỏ vì tức giận mà đỏ vì lửa dục lại bị khơi lên. Anh nhìn cô, hai mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm cô.Tô Hiển Nhiên cảm nhận được nguy hiểm, gian nan nói." Anh... Trí Trí... không... không được... " mặc dù cô có h*m m**n... hơi bị cao như tuyệt đối không thể phóng túng... còn không nghỉ ngơi thì sẽ... thì sẽ chết mất...Đỗ Đức Trí dù rất muốn nuốt cô vào bụng ngay nhưng đầu óc anh vẫn đi trước hành động mà nhìn cô nói." Tập trung hôn... " nói xong lại một lần nữa cướp lấy hơi thở của Tô Hiển Nhiên.Tô Hiển Nhiên cũng không hề có ý định đẩy anh nữa, mà cô bắt đầu phối hợp, ôm lấy cổ Đỗ Đức Trí đáp lấy nụ hôn như thế thủy triều dân cao của anh...Lưỡi vấn lấy lưỡi... môi tìm lấy môi...