Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 166: Thân thế (1)
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí mím chặt môi, tay hai anh đều nắm thành nắm đấm mà nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên khó khăn nói." Thật ra anh không phải là người tinh cầu này. "" Anh cũng thế. "Tô Hiển Nhiên nhướng mày, cái này cô biết lâu rồi a.Nhậm Thừa Vinh cúi đầu nói tiếp." Anh là hoàng tử của tinh cầu Hikila. Anh là con trai duy nhất của Hoàng quý phi, người được đàn bà được vui của tinh cầu yêu nhất. " hít một hơi sâu, Nhậm Thừa Vinh lại nói." Mang danh hoàng tử, nhưng cuộc sống của anh không bằng hoàng tử, mọi thứ anh muốn đều phải tự mình cố gắng mới có được. Mẹ anh... bà ấy tham lam phú quý, ỷ vào sự yêu thương của đứa vua mà không hề biết cái gì là " rụt rè " hay " tiết chế " bà muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Vua... ông ấy cũng yêu thương anh, cái gì cũng xem trọng anh nhưng lại không hề thật tâm. Ông ấy biết rõ mẹ anh... không hề yêu thương hay chiều chuộng anh như bên ngoài, nhưng một lời hỏi han trách mắng cũng không có.Không phải ông ấy vì yêu mẹ anh mới như vậy đâu bởi vì ông ấy chán ghét anh.Ông ấy lập thái tử từ lâu, nhưng lúc nào cũng nói " năm các con tròn 35 tuổi ta sẽ lập lại thái tử sau đấy ông ấy luôn ám chỉ là muốn lập anh, thái tử hiện tại hay những người xung quanh càng ngày càng chán ghét anh thẩm chí là mưu sát.Mãi cho đến một hôm, Hoàng quý phi chết đi vì bị độc chết, mọi thứ bắt đầu thay đổi, anh bị đày đi... chỉ là vì có người theo đuôi nên dừng tại đây. " Nhậm Thừa Vinh cười một tiếng lại nói." Dừng xong lại không thể nào bay đi được nữa... thế là anh bị bán, rồi gặp được Nhiên Nhiên. "Anh đã lượt bỏ một số chi tiết để tóm tắt cũng như có vài chuyện muốn quên thì nên quên đi thôi.Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn Nhậm Thừa Vinh một lúc, môi cô câu lên nói." Đừng buồn! Hiện tại anh có em và Trí. "Biết rõ anh không nói hết mọi chuyện nhưng cô tin sẽ có ngày anh kể cho cô nghe thôi.Có một vài chuyện vẫn nên quên đi, nhưng có một vài chuyện cả đời này đều không thể quên.Đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt Nhậm Thừa Vinh, Tô Hiển Nhiên lại nói tiếp." Gieo nhân gặp quả! Em biết Chồng Vinh của em đang nhẫn nhịn, nhưng em tin sự nhẫn nhịn của chồng Vinh sẽ không uổng phí đâu. "Nói xong, cô xoay về hướng Đỗ Đức Trí hỏi." Còn anh? "Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói." Anh là Thái Tử...
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí mím chặt môi, tay hai anh đều nắm thành nắm đấm mà nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên khó khăn nói.
" Thật ra anh không phải là người tinh cầu này. "
" Anh cũng thế. "
Tô Hiển Nhiên nhướng mày, cái này cô biết lâu rồi a.
Nhậm Thừa Vinh cúi đầu nói tiếp.
" Anh là hoàng tử của tinh cầu Hikila. Anh là con trai duy nhất của Hoàng quý phi, người được đàn bà được vui của tinh cầu yêu nhất. " hít một hơi sâu, Nhậm Thừa Vinh lại nói.
" Mang danh hoàng tử, nhưng cuộc sống của anh không bằng hoàng tử, mọi thứ anh muốn đều phải tự mình cố gắng mới có được. Mẹ anh... bà ấy tham lam phú quý, ỷ vào sự yêu thương của đứa vua mà không hề biết cái gì là " rụt rè " hay " tiết chế " bà muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Vua... ông ấy cũng yêu thương anh, cái gì cũng xem trọng anh nhưng lại không hề thật tâm. Ông ấy biết rõ mẹ anh... không hề yêu thương hay chiều chuộng anh như bên ngoài, nhưng một lời hỏi han trách mắng cũng không có.
Không phải ông ấy vì yêu mẹ anh mới như vậy đâu bởi vì ông ấy chán ghét anh.
Ông ấy lập thái tử từ lâu, nhưng lúc nào cũng nói " năm các con tròn 35 tuổi ta sẽ lập lại thái tử sau đấy ông ấy luôn ám chỉ là muốn lập anh, thái tử hiện tại hay những người xung quanh càng ngày càng chán ghét anh thẩm chí là mưu sát.
Mãi cho đến một hôm, Hoàng quý phi chết đi vì bị độc chết, mọi thứ bắt đầu thay đổi, anh bị đày đi... chỉ là vì có người theo đuôi nên dừng tại đây. " Nhậm Thừa Vinh cười một tiếng lại nói.
" Dừng xong lại không thể nào bay đi được nữa... thế là anh bị bán, rồi gặp được Nhiên Nhiên. "
Anh đã lượt bỏ một số chi tiết để tóm tắt cũng như có vài chuyện muốn quên thì nên quên đi thôi.
Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn Nhậm Thừa Vinh một lúc, môi cô câu lên nói.
" Đừng buồn! Hiện tại anh có em và Trí. "
Biết rõ anh không nói hết mọi chuyện nhưng cô tin sẽ có ngày anh kể cho cô nghe thôi.
Có một vài chuyện vẫn nên quên đi, nhưng có một vài chuyện cả đời này đều không thể quên.
Đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt Nhậm Thừa Vinh, Tô Hiển Nhiên lại nói tiếp.
" Gieo nhân gặp quả! Em biết Chồng Vinh của em đang nhẫn nhịn, nhưng em tin sự nhẫn nhịn của chồng Vinh sẽ không uổng phí đâu. "
Nói xong, cô xoay về hướng Đỗ Đức Trí hỏi.
" Còn anh? "
Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói.
" Anh là Thái Tử...
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí mím chặt môi, tay hai anh đều nắm thành nắm đấm mà nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên khó khăn nói." Thật ra anh không phải là người tinh cầu này. "" Anh cũng thế. "Tô Hiển Nhiên nhướng mày, cái này cô biết lâu rồi a.Nhậm Thừa Vinh cúi đầu nói tiếp." Anh là hoàng tử của tinh cầu Hikila. Anh là con trai duy nhất của Hoàng quý phi, người được đàn bà được vui của tinh cầu yêu nhất. " hít một hơi sâu, Nhậm Thừa Vinh lại nói." Mang danh hoàng tử, nhưng cuộc sống của anh không bằng hoàng tử, mọi thứ anh muốn đều phải tự mình cố gắng mới có được. Mẹ anh... bà ấy tham lam phú quý, ỷ vào sự yêu thương của đứa vua mà không hề biết cái gì là " rụt rè " hay " tiết chế " bà muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Vua... ông ấy cũng yêu thương anh, cái gì cũng xem trọng anh nhưng lại không hề thật tâm. Ông ấy biết rõ mẹ anh... không hề yêu thương hay chiều chuộng anh như bên ngoài, nhưng một lời hỏi han trách mắng cũng không có.Không phải ông ấy vì yêu mẹ anh mới như vậy đâu bởi vì ông ấy chán ghét anh.Ông ấy lập thái tử từ lâu, nhưng lúc nào cũng nói " năm các con tròn 35 tuổi ta sẽ lập lại thái tử sau đấy ông ấy luôn ám chỉ là muốn lập anh, thái tử hiện tại hay những người xung quanh càng ngày càng chán ghét anh thẩm chí là mưu sát.Mãi cho đến một hôm, Hoàng quý phi chết đi vì bị độc chết, mọi thứ bắt đầu thay đổi, anh bị đày đi... chỉ là vì có người theo đuôi nên dừng tại đây. " Nhậm Thừa Vinh cười một tiếng lại nói." Dừng xong lại không thể nào bay đi được nữa... thế là anh bị bán, rồi gặp được Nhiên Nhiên. "Anh đã lượt bỏ một số chi tiết để tóm tắt cũng như có vài chuyện muốn quên thì nên quên đi thôi.Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn Nhậm Thừa Vinh một lúc, môi cô câu lên nói." Đừng buồn! Hiện tại anh có em và Trí. "Biết rõ anh không nói hết mọi chuyện nhưng cô tin sẽ có ngày anh kể cho cô nghe thôi.Có một vài chuyện vẫn nên quên đi, nhưng có một vài chuyện cả đời này đều không thể quên.Đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt Nhậm Thừa Vinh, Tô Hiển Nhiên lại nói tiếp." Gieo nhân gặp quả! Em biết Chồng Vinh của em đang nhẫn nhịn, nhưng em tin sự nhẫn nhịn của chồng Vinh sẽ không uổng phí đâu. "Nói xong, cô xoay về hướng Đỗ Đức Trí hỏi." Còn anh? "Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói." Anh là Thái Tử...