Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 168: Đi tắm đi
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Hai ngày sau, nghỉ ngơi đủ.Tô Hiển Nhiên trốn trong phòng ngủ đến no nê, chỉ khi đói mới gọi hai anh chồng đến để ăn cơm hay cháo mà hai anh chồng chuẩn bị thôi.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cũng không quá rảnh, vì cả hai chia thời gian ra cửa tiệm vừa mua trang trí để bán đồ.Tô Hiển Nhiên nói muốn kinh doanh quần áo, giày dép, đầm váy của những người đàn ông và phụ nữ.Thứ nhất: Mấy ngày cô được ra khỏi nhà cùng Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thì có thấy rõ những cửa hàng quần áo không hề có đồ dành cho đàn ông con trai, mọi thứ đều chỉ ch phụ nữ.Thứ hai: Ngoài quý tộc, các gia tộc lâu đời có đàn ông con trai có nhu cầu quần áo giày dép cao thì còn có những người bình thường cũng cần.Để mua một bộ đồ đẹp nhưng giá cả vừa phải cũng như địa điểm mua gần vốn không phải dễ dàng, chỉ cần cô kinh doanh, đánh trúng tâm lý của các anh chồng những gia đình không hào môn vọng tộc kia thì cô tin nhất định buôn may bán đắt a.- ---Sau khi chuẩn bị cũng như nhận hàng xong, thì đã đêm.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thay phiên nhau ra ngoài mà cả hai đều rất mệt.Tô Hiển Nhiên biết hai anh đang rất cực, nên cô hôm nay xuống bếp nấu ăn, mặc dù cô không phải là người hay nấu nướng, cũng không quá ngon nhưng cũng không gọi là khó ăn." Hai anh về rồi? "Tô Hiển Nhiên mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn, quấn sát eo nho gọn của mình xoay người nhìn về hướng hai anh chồng đang thay đôi dép đi trong nhà.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vừa vào trong nhà không khỏi sửng sốt, hai anh đều là thay phiên nhau đi, nhưng vì lúc nãy quá nhiều việc thấy Tô Hiển Nhiên còn ngủ mới lén đi ra ngoài phụ nhau, làm xong đóng cửa tiệm canh giờ mà về, lại không nghĩ đến có thể thấy một màn này.Tô Hiển Nhiên nghiêng đầu nhìn nhìn hai anh chồng, thấy hai anh không đáp cô cũng không để ý mà bắt đầu nấu ăn tiếp.Khi hai anh chồng hoảng hồn lại đã là năm phút sau.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vội vàng đi vào nói." Nhiên Nhiên sao không nghỉ ngơi? "" Để anh làm cho nè! "Tô Hiển Nhiên giả vờ khó chịu, bịt mũi lại nói." Thôi thôi, cho em xin, hai anh đi lên tắm giúp em một cái đi. Cả người toàn mùi mồ hôi, thật khó chịu. "Nghe Tô Hiển Nhiên nói, Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh khựng lại, ngửi ngửi mùi áo của mình, họ thấy thật sự cố mùi mồ hôi, nhưng không có đến nổi như vậy." Nhiên Nhiên... "" Đi tắm đi. " Tô Hiển Nhiên nhíu mày nói.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh gật đầu một cái nói." Vậy anh đi lên tắm nhé! Nhiên Nhiên đừng làm nữa. "" Một lát anh sẽ làm, Nhiên Nhiên nghỉ ngơi đi. "Nói xong, cả hai nhanh chóng chạy vót lên trên phòng của của hai tắm.Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng, không khỏi cười thành tiếng vui vẻ.
Hai ngày sau, nghỉ ngơi đủ.
Tô Hiển Nhiên trốn trong phòng ngủ đến no nê, chỉ khi đói mới gọi hai anh chồng đến để ăn cơm hay cháo mà hai anh chồng chuẩn bị thôi.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cũng không quá rảnh, vì cả hai chia thời gian ra cửa tiệm vừa mua trang trí để bán đồ.
Tô Hiển Nhiên nói muốn kinh doanh quần áo, giày dép, đầm váy của những người đàn ông và phụ nữ.
Thứ nhất: Mấy ngày cô được ra khỏi nhà cùng Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thì có thấy rõ những cửa hàng quần áo không hề có đồ dành cho đàn ông con trai, mọi thứ đều chỉ ch phụ nữ.
Thứ hai: Ngoài quý tộc, các gia tộc lâu đời có đàn ông con trai có nhu cầu quần áo giày dép cao thì còn có những người bình thường cũng cần.
Để mua một bộ đồ đẹp nhưng giá cả vừa phải cũng như địa điểm mua gần vốn không phải dễ dàng, chỉ cần cô kinh doanh, đánh trúng tâm lý của các anh chồng những gia đình không hào môn vọng tộc kia thì cô tin nhất định buôn may bán đắt a.
- ---
Sau khi chuẩn bị cũng như nhận hàng xong, thì đã đêm.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thay phiên nhau ra ngoài mà cả hai đều rất mệt.
Tô Hiển Nhiên biết hai anh đang rất cực, nên cô hôm nay xuống bếp nấu ăn, mặc dù cô không phải là người hay nấu nướng, cũng không quá ngon nhưng cũng không gọi là khó ăn.
" Hai anh về rồi? "
Tô Hiển Nhiên mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn, quấn sát eo nho gọn của mình xoay người nhìn về hướng hai anh chồng đang thay đôi dép đi trong nhà.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vừa vào trong nhà không khỏi sửng sốt, hai anh đều là thay phiên nhau đi, nhưng vì lúc nãy quá nhiều việc thấy Tô Hiển Nhiên còn ngủ mới lén đi ra ngoài phụ nhau, làm xong đóng cửa tiệm canh giờ mà về, lại không nghĩ đến có thể thấy một màn này.
Tô Hiển Nhiên nghiêng đầu nhìn nhìn hai anh chồng, thấy hai anh không đáp cô cũng không để ý mà bắt đầu nấu ăn tiếp.
Khi hai anh chồng hoảng hồn lại đã là năm phút sau.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vội vàng đi vào nói.
" Nhiên Nhiên sao không nghỉ ngơi? "
" Để anh làm cho nè! "
Tô Hiển Nhiên giả vờ khó chịu, bịt mũi lại nói.
" Thôi thôi, cho em xin, hai anh đi lên tắm giúp em một cái đi. Cả người toàn mùi mồ hôi, thật khó chịu. "
Nghe Tô Hiển Nhiên nói, Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh khựng lại, ngửi ngửi mùi áo của mình, họ thấy thật sự cố mùi mồ hôi, nhưng không có đến nổi như vậy.
" Nhiên Nhiên... "
" Đi tắm đi. " Tô Hiển Nhiên nhíu mày nói.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh gật đầu một cái nói.
" Vậy anh đi lên tắm nhé! Nhiên Nhiên đừng làm nữa. "
" Một lát anh sẽ làm, Nhiên Nhiên nghỉ ngơi đi. "
Nói xong, cả hai nhanh chóng chạy vót lên trên phòng của của hai tắm.
Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng, không khỏi cười thành tiếng vui vẻ.
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Hai ngày sau, nghỉ ngơi đủ.Tô Hiển Nhiên trốn trong phòng ngủ đến no nê, chỉ khi đói mới gọi hai anh chồng đến để ăn cơm hay cháo mà hai anh chồng chuẩn bị thôi.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cũng không quá rảnh, vì cả hai chia thời gian ra cửa tiệm vừa mua trang trí để bán đồ.Tô Hiển Nhiên nói muốn kinh doanh quần áo, giày dép, đầm váy của những người đàn ông và phụ nữ.Thứ nhất: Mấy ngày cô được ra khỏi nhà cùng Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thì có thấy rõ những cửa hàng quần áo không hề có đồ dành cho đàn ông con trai, mọi thứ đều chỉ ch phụ nữ.Thứ hai: Ngoài quý tộc, các gia tộc lâu đời có đàn ông con trai có nhu cầu quần áo giày dép cao thì còn có những người bình thường cũng cần.Để mua một bộ đồ đẹp nhưng giá cả vừa phải cũng như địa điểm mua gần vốn không phải dễ dàng, chỉ cần cô kinh doanh, đánh trúng tâm lý của các anh chồng những gia đình không hào môn vọng tộc kia thì cô tin nhất định buôn may bán đắt a.- ---Sau khi chuẩn bị cũng như nhận hàng xong, thì đã đêm.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thay phiên nhau ra ngoài mà cả hai đều rất mệt.Tô Hiển Nhiên biết hai anh đang rất cực, nên cô hôm nay xuống bếp nấu ăn, mặc dù cô không phải là người hay nấu nướng, cũng không quá ngon nhưng cũng không gọi là khó ăn." Hai anh về rồi? "Tô Hiển Nhiên mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn, quấn sát eo nho gọn của mình xoay người nhìn về hướng hai anh chồng đang thay đôi dép đi trong nhà.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vừa vào trong nhà không khỏi sửng sốt, hai anh đều là thay phiên nhau đi, nhưng vì lúc nãy quá nhiều việc thấy Tô Hiển Nhiên còn ngủ mới lén đi ra ngoài phụ nhau, làm xong đóng cửa tiệm canh giờ mà về, lại không nghĩ đến có thể thấy một màn này.Tô Hiển Nhiên nghiêng đầu nhìn nhìn hai anh chồng, thấy hai anh không đáp cô cũng không để ý mà bắt đầu nấu ăn tiếp.Khi hai anh chồng hoảng hồn lại đã là năm phút sau.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vội vàng đi vào nói." Nhiên Nhiên sao không nghỉ ngơi? "" Để anh làm cho nè! "Tô Hiển Nhiên giả vờ khó chịu, bịt mũi lại nói." Thôi thôi, cho em xin, hai anh đi lên tắm giúp em một cái đi. Cả người toàn mùi mồ hôi, thật khó chịu. "Nghe Tô Hiển Nhiên nói, Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh khựng lại, ngửi ngửi mùi áo của mình, họ thấy thật sự cố mùi mồ hôi, nhưng không có đến nổi như vậy." Nhiên Nhiên... "" Đi tắm đi. " Tô Hiển Nhiên nhíu mày nói.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh gật đầu một cái nói." Vậy anh đi lên tắm nhé! Nhiên Nhiên đừng làm nữa. "" Một lát anh sẽ làm, Nhiên Nhiên nghỉ ngơi đi. "Nói xong, cả hai nhanh chóng chạy vót lên trên phòng của của hai tắm.Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng, không khỏi cười thành tiếng vui vẻ.