Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 170: Anh cũng đói khát lắm rồi a
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… " Nhiên Nhiên khó chịu ở đâu sao? "Tô Hiển Nhiên hai mắt đỏ ửng ủy khuất nhìn hai anh chồng, môi mím lại khó khăn nói." Hai chồng bỏ mặc em! " nói xong, nước mắt lại lã chã rơi, cảm giác buồn nôn cứ kéo đến khiến cô càng thêm khó chịu.Đỗ Đức Trí nhìn ra, tay nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cô vừa nói." Không có bỏ mặc mà. Anh yêu Nhiên Nhiên nhiều như vậy, làm sao đành lòng bỏ mặc Nhiên Nhiên chứ? "" Thật sao? "Tô Hiển Nhiên hít hít mũi hỏi.Nhậm Thừa Vinh đáp." Hay anh móc tim mình ra để chứng minh cho Nhiên Nhiên thấy nhé! "" Thôi không cần. " vừa nghe thấy móc tim ra gì đấy, chính Tô Hiển Nhiên cảm thấy thật đáng sợ rồi.Nhậm Thừa Vinh cười cười, lấy chén cơm của Tô Hiển Nhiên ra đặt lên bàn một bát canh nóng nói." Nhiên Nhiên thấy buồn nôn thì ăn canh, ăn một chút một chút thôi cho nó ấm bụng. "Tô Hiển Nhiên gật đầu, húp từng muỗng canh khi húp hết mới hỏi." Sao anh biết? " đúng là khi ấm bụng, không còn khó chịu nữa.Nhậm Thừa Vinh chỉ cười mà không nói gì.Đỗ Đức Trí ăn xong dọn bàn ăn mới cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của Tô Hiển Nhiên.Tô Hiển Nhiên được Đỗ Đức Trí ôm về hướng phòng khách, vừa ngồi xuống, cô liền lấy gối che bụng." Sao hai anh cứ nhìn bụng em như vậy? "Đỗ Đức Trí không nói gì mà đặt tay lên bụng của Tô Hiển Nhiên khẽ nói." Bé con lớn thật nhanh, Nhiên Nhiên không nhận ra sao? "" A!? " hai mắt Tô Hiển Nhiên mở to ra kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của mình.Nhậm Thừa Vinh lại nói." Bụng Nhiên Nhiên nhô lên nho nhỏ kia kìa. "" Thật? " Tô Hiển Nhiên vội vàng đưa tay xuống xoa xoa bụng.Đúng thật là lớn hơn một vòng nha.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cười cười lại nói." Cảm ơn Nhiên Nhiên... " ôm chặt cô vào lòng.Tô Hiển Nhiên cứng đờ một lát mới nói." Ôm ít thôi... hiện tại ba người chúng ta nên lên phòng NGỦ a. "" A!? " Hai anh chồng không hiểu.Tô Hiển Nhiên bĩu môi, " khụ " ho khan một tiếng nói." Người ta muốn... à ừm thì muốn nha. "" Muốn gì? "Tô Hiển Nhiên cắn nhẹ môi, thật muốn bổ đầu cả hai anh ra xem chứa gì." Muốn Thân Mật. " Tô Hiển Nhiên hung hăng nói." À... " Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên " à " lên một tiếng.Tô Hiển Nhiên đỏ mặt xấu hổ.Hai anh chồng cười khẽ một tiếng mới." Thôi... được rồi... Nhiên Nhiên phải chuẩn bị tinh thần a... anh cũng ĐÓI KHÁT lắm rồi a. "Đỗ Đức Trí vừa ôm Tô Hiển Nhiên, trán anh áp sát trán cô nói.
" Nhiên Nhiên khó chịu ở đâu sao? "
Tô Hiển Nhiên hai mắt đỏ ửng ủy khuất nhìn hai anh chồng, môi mím lại khó khăn nói.
" Hai chồng bỏ mặc em! " nói xong, nước mắt lại lã chã rơi, cảm giác buồn nôn cứ kéo đến khiến cô càng thêm khó chịu.
Đỗ Đức Trí nhìn ra, tay nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cô vừa nói.
" Không có bỏ mặc mà. Anh yêu Nhiên Nhiên nhiều như vậy, làm sao đành lòng bỏ mặc Nhiên Nhiên chứ? "
" Thật sao? "
Tô Hiển Nhiên hít hít mũi hỏi.
Nhậm Thừa Vinh đáp.
" Hay anh móc tim mình ra để chứng minh cho Nhiên Nhiên thấy nhé! "
" Thôi không cần. " vừa nghe thấy móc tim ra gì đấy, chính Tô Hiển Nhiên cảm thấy thật đáng sợ rồi.
Nhậm Thừa Vinh cười cười, lấy chén cơm của Tô Hiển Nhiên ra đặt lên bàn một bát canh nóng nói.
" Nhiên Nhiên thấy buồn nôn thì ăn canh, ăn một chút một chút thôi cho nó ấm bụng. "
Tô Hiển Nhiên gật đầu, húp từng muỗng canh khi húp hết mới hỏi.
" Sao anh biết? " đúng là khi ấm bụng, không còn khó chịu nữa.
Nhậm Thừa Vinh chỉ cười mà không nói gì.
Đỗ Đức Trí ăn xong dọn bàn ăn mới cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên được Đỗ Đức Trí ôm về hướng phòng khách, vừa ngồi xuống, cô liền lấy gối che bụng.
" Sao hai anh cứ nhìn bụng em như vậy? "
Đỗ Đức Trí không nói gì mà đặt tay lên bụng của Tô Hiển Nhiên khẽ nói.
" Bé con lớn thật nhanh, Nhiên Nhiên không nhận ra sao? "
" A!? " hai mắt Tô Hiển Nhiên mở to ra kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của mình.
Nhậm Thừa Vinh lại nói.
" Bụng Nhiên Nhiên nhô lên nho nhỏ kia kìa. "
" Thật? " Tô Hiển Nhiên vội vàng đưa tay xuống xoa xoa bụng.
Đúng thật là lớn hơn một vòng nha.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cười cười lại nói.
" Cảm ơn Nhiên Nhiên... " ôm chặt cô vào lòng.
Tô Hiển Nhiên cứng đờ một lát mới nói.
" Ôm ít thôi... hiện tại ba người chúng ta nên lên phòng NGỦ a. "
" A!? " Hai anh chồng không hiểu.
Tô Hiển Nhiên bĩu môi, " khụ " ho khan một tiếng nói.
" Người ta muốn... à ừm thì muốn nha. "
" Muốn gì? "
Tô Hiển Nhiên cắn nhẹ môi, thật muốn bổ đầu cả hai anh ra xem chứa gì.
" Muốn Thân Mật. " Tô Hiển Nhiên hung hăng nói.
" À... " Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên " à " lên một tiếng.
Tô Hiển Nhiên đỏ mặt xấu hổ.
Hai anh chồng cười khẽ một tiếng mới.
" Thôi... được rồi... Nhiên Nhiên phải chuẩn bị tinh thần a... anh cũng ĐÓI KHÁT lắm rồi a. "
Đỗ Đức Trí vừa ôm Tô Hiển Nhiên, trán anh áp sát trán cô nói.
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… " Nhiên Nhiên khó chịu ở đâu sao? "Tô Hiển Nhiên hai mắt đỏ ửng ủy khuất nhìn hai anh chồng, môi mím lại khó khăn nói." Hai chồng bỏ mặc em! " nói xong, nước mắt lại lã chã rơi, cảm giác buồn nôn cứ kéo đến khiến cô càng thêm khó chịu.Đỗ Đức Trí nhìn ra, tay nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cô vừa nói." Không có bỏ mặc mà. Anh yêu Nhiên Nhiên nhiều như vậy, làm sao đành lòng bỏ mặc Nhiên Nhiên chứ? "" Thật sao? "Tô Hiển Nhiên hít hít mũi hỏi.Nhậm Thừa Vinh đáp." Hay anh móc tim mình ra để chứng minh cho Nhiên Nhiên thấy nhé! "" Thôi không cần. " vừa nghe thấy móc tim ra gì đấy, chính Tô Hiển Nhiên cảm thấy thật đáng sợ rồi.Nhậm Thừa Vinh cười cười, lấy chén cơm của Tô Hiển Nhiên ra đặt lên bàn một bát canh nóng nói." Nhiên Nhiên thấy buồn nôn thì ăn canh, ăn một chút một chút thôi cho nó ấm bụng. "Tô Hiển Nhiên gật đầu, húp từng muỗng canh khi húp hết mới hỏi." Sao anh biết? " đúng là khi ấm bụng, không còn khó chịu nữa.Nhậm Thừa Vinh chỉ cười mà không nói gì.Đỗ Đức Trí ăn xong dọn bàn ăn mới cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của Tô Hiển Nhiên.Tô Hiển Nhiên được Đỗ Đức Trí ôm về hướng phòng khách, vừa ngồi xuống, cô liền lấy gối che bụng." Sao hai anh cứ nhìn bụng em như vậy? "Đỗ Đức Trí không nói gì mà đặt tay lên bụng của Tô Hiển Nhiên khẽ nói." Bé con lớn thật nhanh, Nhiên Nhiên không nhận ra sao? "" A!? " hai mắt Tô Hiển Nhiên mở to ra kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của mình.Nhậm Thừa Vinh lại nói." Bụng Nhiên Nhiên nhô lên nho nhỏ kia kìa. "" Thật? " Tô Hiển Nhiên vội vàng đưa tay xuống xoa xoa bụng.Đúng thật là lớn hơn một vòng nha.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cười cười lại nói." Cảm ơn Nhiên Nhiên... " ôm chặt cô vào lòng.Tô Hiển Nhiên cứng đờ một lát mới nói." Ôm ít thôi... hiện tại ba người chúng ta nên lên phòng NGỦ a. "" A!? " Hai anh chồng không hiểu.Tô Hiển Nhiên bĩu môi, " khụ " ho khan một tiếng nói." Người ta muốn... à ừm thì muốn nha. "" Muốn gì? "Tô Hiển Nhiên cắn nhẹ môi, thật muốn bổ đầu cả hai anh ra xem chứa gì." Muốn Thân Mật. " Tô Hiển Nhiên hung hăng nói." À... " Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên " à " lên một tiếng.Tô Hiển Nhiên đỏ mặt xấu hổ.Hai anh chồng cười khẽ một tiếng mới." Thôi... được rồi... Nhiên Nhiên phải chuẩn bị tinh thần a... anh cũng ĐÓI KHÁT lắm rồi a. "Đỗ Đức Trí vừa ôm Tô Hiển Nhiên, trán anh áp sát trán cô nói.