Cô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô…
Chương 197: Hiện thực...
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Hiện thực.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn đã ngủ say, nhưng hai anh thuộc dạng người dù có ngủ say ra sao, chỉ cần có một tiếng động nhỏ thôi hai anh cũng giật mình tỉnh dậy, huống chi là hiện tại Tô Hiển Nhiên tạo ra tiếng động rất lớn." Không... " Tô Hiển Nhiên hai mắt nhắm chặt lại, môi cô mấp máy kêu to lên.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mày nhíu lại, hai mắt liếc nhìn vật nhỏ đang ngủ giữa cả hai.Tô Hiển Nhiên mồ hôi lã chã, môi mím chặt lại, mày thì nhíu lại sợ hãi.Hai anh không không nghĩ nhiều, vội vàng ngồi dậy." Nhiên Nhiên... "" Nhiên Nhiên tỉnh... tỉnh đi vợ... "Đỗ Đức Trí ôm lấy Tô Hiển Nhiên vào lòng gọi liên tục.Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, vội vàng đi nhanh đến rót một ly nước ấm mà anh đã chuẩn bị từ trước đến.Tô Hiển Nhiên ở trong lòng của Đỗ Đức Trí hai mắt cô vẫn nhắm chặt không có dấu hiệu tỉnh lại.Đỗ Đức Trí gọi xong, đến Nhậm Thừa Vinh cũng ra sức gọi Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy nhưng vẫn không được.Hai anh chồng bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà đồng thanh nói." Lại là giấc mơ... " nói đến đây cả hai cùng dừng lại.Tay cả hai run lên lo lắng, hiện tại cả hai anh đều không thể sử dụng dị năng, không thể chính mình xâm nhập vào giấc mơ của Tô Hiển Nhiên mà kéo cô ra khỏi giấc mơ báo trước tương lai đó được.Hai anh hít thở ngày một nặng nề hơn, không nhanh không chậm tay của cả hai cùng đặt lên bụng của Tô Hiển Nhiên." Cục cưng..." Cục cưng... "" Hai con... "" Hai con... "" Nhanh chóng..."" Nhanh chóng... "" Giúp baba... "" Giúp baba... "" Gọi mẹ tỉnh... "" Gọi mẹ tỉnh... "Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đồng thanh nói, không những thế những nguyên khí chân khí ít ỏi của hai anh đang không ngừng rót vào trong bụng Tô Hiển Nhiên như đang thúc giục hai cục cưng nhanh chóng đánh thức mẹ của hai cục cưng tỉnh dậy.
Hiện thực.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn đã ngủ say, nhưng hai anh thuộc dạng người dù có ngủ say ra sao, chỉ cần có một tiếng động nhỏ thôi hai anh cũng giật mình tỉnh dậy, huống chi là hiện tại Tô Hiển Nhiên tạo ra tiếng động rất lớn.
" Không... " Tô Hiển Nhiên hai mắt nhắm chặt lại, môi cô mấp máy kêu to lên.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mày nhíu lại, hai mắt liếc nhìn vật nhỏ đang ngủ giữa cả hai.
Tô Hiển Nhiên mồ hôi lã chã, môi mím chặt lại, mày thì nhíu lại sợ hãi.
Hai anh không không nghĩ nhiều, vội vàng ngồi dậy.
" Nhiên Nhiên... "
" Nhiên Nhiên tỉnh... tỉnh đi vợ... "
Đỗ Đức Trí ôm lấy Tô Hiển Nhiên vào lòng gọi liên tục.
Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, vội vàng đi nhanh đến rót một ly nước ấm mà anh đã chuẩn bị từ trước đến.
Tô Hiển Nhiên ở trong lòng của Đỗ Đức Trí hai mắt cô vẫn nhắm chặt không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đỗ Đức Trí gọi xong, đến Nhậm Thừa Vinh cũng ra sức gọi Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy nhưng vẫn không được.
Hai anh chồng bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà đồng thanh nói.
" Lại là giấc mơ... " nói đến đây cả hai cùng dừng lại.
Tay cả hai run lên lo lắng, hiện tại cả hai anh đều không thể sử dụng dị năng, không thể chính mình xâm nhập vào giấc mơ của Tô Hiển Nhiên mà kéo cô ra khỏi giấc mơ báo trước tương lai đó được.
Hai anh hít thở ngày một nặng nề hơn, không nhanh không chậm tay của cả hai cùng đặt lên bụng của Tô Hiển Nhiên.
" Cục cưng...
" Cục cưng... "
" Hai con... "
" Hai con... "
" Nhanh chóng..."
" Nhanh chóng... "
" Giúp baba... "
" Giúp baba... "
" Gọi mẹ tỉnh... "
" Gọi mẹ tỉnh... "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đồng thanh nói, không những thế những nguyên khí chân khí ít ỏi của hai anh đang không ngừng rót vào trong bụng Tô Hiển Nhiên như đang thúc giục hai cục cưng nhanh chóng đánh thức mẹ của hai cục cưng tỉnh dậy.
Hai Người ChồngTác giả: BooMewTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCô là Tô Hiển Nhiên, năm sau sẽ tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi của những ông bố bà mẹ nhưng không... cô ế... ế đến mọc râu... lấy đâu ra làm ông bố bà mẹ đây.., khụ khụ. Nói sao đây ta... cô chưa từng yêu ai, lại tiếc cái TRINH TIẾT nên đành thủ thân đến từng này tuổi... làm quen vài người vì sợ họ không cưới mà ăn nên cũng không dám gặp lại không dám tiến xa. 419 thì lại sợ lây bệnh nên cũng không dám... Lâu ngày thành Ế, Ế đến mức báo động, cô mới biết " Có Giữ Cũng Không Ai Thèm " được viết như thế nào. Dẹp... dẹp hết cái ảo tưởng dành lần đầu cho chồng đi, bà đây ế đến nổi treo chữ " Còn Trinh " mà cũng không ai đến ăn thì còn cần gì nữa. Cô quyết định đi du lịch xa xa để chơi xả láng một lần nhưng.... Số cô nhọ... nhọ đến nổi... cô không biết nói gì luôn. Còn đang hưng phấn khi đi chơi thả thính anh nào đó mà bla bla... kết quả máy bay bị đám kh*ng b* chiếm đã thế nó còn tự sát làm nổ luôn cái máy bay. Và sau khi tỉnh dậy... còn tưởng trời thương cho sống lại chứ... chính là cô… Hiện thực.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn đã ngủ say, nhưng hai anh thuộc dạng người dù có ngủ say ra sao, chỉ cần có một tiếng động nhỏ thôi hai anh cũng giật mình tỉnh dậy, huống chi là hiện tại Tô Hiển Nhiên tạo ra tiếng động rất lớn." Không... " Tô Hiển Nhiên hai mắt nhắm chặt lại, môi cô mấp máy kêu to lên.Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mày nhíu lại, hai mắt liếc nhìn vật nhỏ đang ngủ giữa cả hai.Tô Hiển Nhiên mồ hôi lã chã, môi mím chặt lại, mày thì nhíu lại sợ hãi.Hai anh không không nghĩ nhiều, vội vàng ngồi dậy." Nhiên Nhiên... "" Nhiên Nhiên tỉnh... tỉnh đi vợ... "Đỗ Đức Trí ôm lấy Tô Hiển Nhiên vào lòng gọi liên tục.Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, vội vàng đi nhanh đến rót một ly nước ấm mà anh đã chuẩn bị từ trước đến.Tô Hiển Nhiên ở trong lòng của Đỗ Đức Trí hai mắt cô vẫn nhắm chặt không có dấu hiệu tỉnh lại.Đỗ Đức Trí gọi xong, đến Nhậm Thừa Vinh cũng ra sức gọi Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy nhưng vẫn không được.Hai anh chồng bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà đồng thanh nói." Lại là giấc mơ... " nói đến đây cả hai cùng dừng lại.Tay cả hai run lên lo lắng, hiện tại cả hai anh đều không thể sử dụng dị năng, không thể chính mình xâm nhập vào giấc mơ của Tô Hiển Nhiên mà kéo cô ra khỏi giấc mơ báo trước tương lai đó được.Hai anh hít thở ngày một nặng nề hơn, không nhanh không chậm tay của cả hai cùng đặt lên bụng của Tô Hiển Nhiên." Cục cưng..." Cục cưng... "" Hai con... "" Hai con... "" Nhanh chóng..."" Nhanh chóng... "" Giúp baba... "" Giúp baba... "" Gọi mẹ tỉnh... "" Gọi mẹ tỉnh... "Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đồng thanh nói, không những thế những nguyên khí chân khí ít ỏi của hai anh đang không ngừng rót vào trong bụng Tô Hiển Nhiên như đang thúc giục hai cục cưng nhanh chóng đánh thức mẹ của hai cục cưng tỉnh dậy.