Tác giả:

Đoành...đoành "Cha.." Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Đoành "Mẹ" Giọng đứa bé gào thét lần thứ hai cùng với tiếng súng liên tục vang. Sương mù dày đặc gió từng đợt thổi bay những chiếc lá xào xạc thật đáng sợ. Hình ảnh bọn ác quỷ kia chìa súng vào đầu cha mẹ cô nhe răng cười nham nhở. Người đàn ông đứng đầu bầy ra tay bắn không ngừng vào tim vào hai người đang bị trói rồi hung hăng đá họ mấy cước nở ra một nụ cười thoả mãn. --7 năm sau-- "Đừng... Đừng giết họ." ""Thanh Thanh" "Đừng giết tôi xin.. xin các người" "Ngoan nào.. là chú đây" Đôi mắt ngấn nước mắt của Thanh Thanh từ từ mở ra. Tay siết chặt vào thắt lưng của Đinh Mạc Ca. "Sao chú ở phòng cháu?" Không phải chú đang đi công tác sao? Giọng nói run rẩy của Thanh Thanh khiến hắn bật cười. "Cháu lại gặp ác mộng nữa à?" Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của cô v**t v* ôn nhu. "Vâng.Quá khứ của cháu dường như rất đau khổ nhưng cháu không thể nào nhớ nổi. Có đúng là cha mẹ cháu chết vì gặp tai nạn…

Chương 24: Ngoại truyện 8: Tách ra

Chú À! Chia Tay ĐiTác giả: Hoa Mốc NTT2k1Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐoành...đoành "Cha.." Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Đoành "Mẹ" Giọng đứa bé gào thét lần thứ hai cùng với tiếng súng liên tục vang. Sương mù dày đặc gió từng đợt thổi bay những chiếc lá xào xạc thật đáng sợ. Hình ảnh bọn ác quỷ kia chìa súng vào đầu cha mẹ cô nhe răng cười nham nhở. Người đàn ông đứng đầu bầy ra tay bắn không ngừng vào tim vào hai người đang bị trói rồi hung hăng đá họ mấy cước nở ra một nụ cười thoả mãn. --7 năm sau-- "Đừng... Đừng giết họ." ""Thanh Thanh" "Đừng giết tôi xin.. xin các người" "Ngoan nào.. là chú đây" Đôi mắt ngấn nước mắt của Thanh Thanh từ từ mở ra. Tay siết chặt vào thắt lưng của Đinh Mạc Ca. "Sao chú ở phòng cháu?" Không phải chú đang đi công tác sao? Giọng nói run rẩy của Thanh Thanh khiến hắn bật cười. "Cháu lại gặp ác mộng nữa à?" Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của cô v**t v* ôn nhu. "Vâng.Quá khứ của cháu dường như rất đau khổ nhưng cháu không thể nào nhớ nổi. Có đúng là cha mẹ cháu chết vì gặp tai nạn… "Nhìn tôi gì vậy?""Thiếu gia! Nhìn ra tôi không? ""Ừ.""Tôi tên gì?""Thái Nghị! "Thái Nghị bưng kín mặt hạnh phúc, anh nhớ ra điều gì, muốn nói nhưng bị Đinh Mạc Ca ngăn lại."Tôi đói rồi. Cậu đi chuẩn bị cho tôi một chút. "Thái Nghị nhanh chân ra ngoài, thật tốt, thật là tốt.Đinh Mạc Ca trong phòng, hít một hơi thật sâu. Anh mơ gặp qua cô, cô ốm đi nhiều, cô lại nói với anh những lời thâm tình như thế, anh có đánh nhau với thần chết cũng về bên cô.****Thanh Thanh thực chất có về Bắc Kinh, nhưng khi về, lại thấy anh trên TV, thân hình có hơi ốm, mặc âu phục xanh dương dự sự kiện của các doanh nhân cuối năm.Thoạt nhìn cô có chút ngạc nhiên, anh quá gầy đi, cánh tay trái anh có đeo một chiếc đồng hồ da đen, lúc trước lúc nào cũng không chịu đeo vì dây nhỏ không vừa tay anh, bây giờ xem ra nó còn so rộng với tay anh.Xem ra anh vẫn rất tốt.Lúc cô về, cô đã hi vọng anh vẫn tốt, không phải sao. Bây giờ anh không có gì, có phải cô nên đi rồi không?Cô cần có thời gian để quên anh, cô từng ở bên anh rất nhiều năm, muốn triệt để quên đi một người, chỉ có thể rời xa nơi có người đó. Nơi này có quá nhiều kí ức đẹp, đến bây giờ cô vẫn khó chấp nhận được anh và cô hoàn toàn tách ra."Mẹ, con muốn đi tìm anh Lộc. Mau dẫn con đi đi."Đinh Mạc Hi Hi nắm váy Thanh Thanh, giật giật.Đinh Mạc Đường Nhiên bế cô bé lên, nói nhỏ:"Im lặng, để mẹ yên ổn một chút nào."Đinh Mạc Hi Hi khóc thét, ầm ĩ nắm tóc anh trai:"Anh nhất định phải đưa em đi! Nhất định! Nhất định.""Em ngắm anh cũng được mà, có cần phải cực khổ ầm ĩ lên không? " Đường Nhiên nghiến răng nghiến lợi."Không biết đâu, mấy tháng rồi em không có gặp anh ấy, nhớ anh ấy đến phát điên luôn đi. ""Nhất định phải gặp sao?""Nhất định.""Anh ta đã bảo em không được phép tìm anh ấy nữa rồi mà? ""Em không để ý.""Em rốt cục có phải con gái không?"Đinh Mạc Hi Hi:..."Không có tiền đồ."Đinh Mạc Hi Hi:...Cả một màn này bị Thanh Thanh cho vào tai, từng từ từng từ khắc họa trong lòng cô. Anh là muốn bỏ cô, không muốn cô nữa.Cũng không phải cô bỏ anh.Là anh chán ghét cô mới đơn phương li hôn cô như vậy.Lúc đầu cô cũng không thể tin được nhưng nhìn vào thỏa thuận li hôn cô mới thực sự hoàn hồn.Chỉ cần cô kí tên li hôn, cô có 35% tài sản của anh, bao gồm cổ phần, bất động sản, cửa hàng, khách sạn. Cô còn giám hộ 25% tài sản của hai đứa con.Anh cho cô 60% không phải đại biểu cho rằng dùng tiền để ép buộc cô bỏ đi sao?***"Tôi muốn làm thủ tục nhập học ở Phần Lan. Ừ. Ba người. Một đại học. Ừ. Hai cho trẻ con. Cảm ơn."

"Nhìn tôi gì vậy?"

"Thiếu gia! Nhìn ra tôi không? "

"Ừ."

"Tôi tên gì?"

"Thái Nghị! "

Thái Nghị bưng kín mặt hạnh phúc, anh nhớ ra điều gì, muốn nói nhưng bị Đinh Mạc Ca ngăn lại.

"Tôi đói rồi. Cậu đi chuẩn bị cho tôi một chút. "

Thái Nghị nhanh chân ra ngoài, thật tốt, thật là tốt.

Đinh Mạc Ca trong phòng, hít một hơi thật sâu. Anh mơ gặp qua cô, cô ốm đi nhiều, cô lại nói với anh những lời thâm tình như thế, anh có đánh nhau với thần chết cũng về bên cô.

**

**

Thanh Thanh thực chất có về Bắc Kinh, nhưng khi về, lại thấy anh trên TV, thân hình có hơi ốm, mặc âu phục xanh dương dự sự kiện của các doanh nhân cuối năm.

Thoạt nhìn cô có chút ngạc nhiên, anh quá gầy đi, cánh tay trái anh có đeo một chiếc đồng hồ da đen, lúc trước lúc nào cũng không chịu đeo vì dây nhỏ không vừa tay anh, bây giờ xem ra nó còn so rộng với tay anh.

Xem ra anh vẫn rất tốt.

Lúc cô về, cô đã hi vọng anh vẫn tốt, không phải sao. Bây giờ anh không có gì, có phải cô nên đi rồi không?

Cô cần có thời gian để quên anh, cô từng ở bên anh rất nhiều năm, muốn triệt để quên đi một người, chỉ có thể rời xa nơi có người đó. Nơi này có quá nhiều kí ức đẹp, đến bây giờ cô vẫn khó chấp nhận được anh và cô hoàn toàn tách ra.

"Mẹ, con muốn đi tìm anh Lộc. Mau dẫn con đi đi."

Đinh Mạc Hi Hi nắm váy Thanh Thanh, giật giật.

Đinh Mạc Đường Nhiên bế cô bé lên, nói nhỏ:"Im lặng, để mẹ yên ổn một chút nào."

Đinh Mạc Hi Hi khóc thét, ầm ĩ nắm tóc anh trai:"Anh nhất định phải đưa em đi! Nhất định! Nhất định."

"Em ngắm anh cũng được mà, có cần phải cực khổ ầm ĩ lên không? " Đường Nhiên nghiến răng nghiến lợi.

"Không biết đâu, mấy tháng rồi em không có gặp anh ấy, nhớ anh ấy đến phát điên luôn đi. "

"Nhất định phải gặp sao?"

"Nhất định."

"Anh ta đã bảo em không được phép tìm anh ấy nữa rồi mà? "

"Em không để ý."

"Em rốt cục có phải con gái không?"

Đinh Mạc Hi Hi:...

"Không có tiền đồ."

Đinh Mạc Hi Hi:...

Cả một màn này bị Thanh Thanh cho vào tai, từng từ từng từ khắc họa trong lòng cô. Anh là muốn bỏ cô, không muốn cô nữa.

Cũng không phải cô bỏ anh.

Là anh chán ghét cô mới đơn phương li hôn cô như vậy.

Lúc đầu cô cũng không thể tin được nhưng nhìn vào thỏa thuận li hôn cô mới thực sự hoàn hồn.

Chỉ cần cô kí tên li hôn, cô có 35% tài sản của anh, bao gồm cổ phần, bất động sản, cửa hàng, khách sạn. Cô còn giám hộ 25% tài sản của hai đứa con.

Anh cho cô 60% không phải đại biểu cho rằng dùng tiền để ép buộc cô bỏ đi sao?

*

*

*

"Tôi muốn làm thủ tục nhập học ở Phần Lan. Ừ. Ba người. Một đại học. Ừ. Hai cho trẻ con. Cảm ơn."

Chú À! Chia Tay ĐiTác giả: Hoa Mốc NTT2k1Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐoành...đoành "Cha.." Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Đoành "Mẹ" Giọng đứa bé gào thét lần thứ hai cùng với tiếng súng liên tục vang. Sương mù dày đặc gió từng đợt thổi bay những chiếc lá xào xạc thật đáng sợ. Hình ảnh bọn ác quỷ kia chìa súng vào đầu cha mẹ cô nhe răng cười nham nhở. Người đàn ông đứng đầu bầy ra tay bắn không ngừng vào tim vào hai người đang bị trói rồi hung hăng đá họ mấy cước nở ra một nụ cười thoả mãn. --7 năm sau-- "Đừng... Đừng giết họ." ""Thanh Thanh" "Đừng giết tôi xin.. xin các người" "Ngoan nào.. là chú đây" Đôi mắt ngấn nước mắt của Thanh Thanh từ từ mở ra. Tay siết chặt vào thắt lưng của Đinh Mạc Ca. "Sao chú ở phòng cháu?" Không phải chú đang đi công tác sao? Giọng nói run rẩy của Thanh Thanh khiến hắn bật cười. "Cháu lại gặp ác mộng nữa à?" Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của cô v**t v* ôn nhu. "Vâng.Quá khứ của cháu dường như rất đau khổ nhưng cháu không thể nào nhớ nổi. Có đúng là cha mẹ cháu chết vì gặp tai nạn… "Nhìn tôi gì vậy?""Thiếu gia! Nhìn ra tôi không? ""Ừ.""Tôi tên gì?""Thái Nghị! "Thái Nghị bưng kín mặt hạnh phúc, anh nhớ ra điều gì, muốn nói nhưng bị Đinh Mạc Ca ngăn lại."Tôi đói rồi. Cậu đi chuẩn bị cho tôi một chút. "Thái Nghị nhanh chân ra ngoài, thật tốt, thật là tốt.Đinh Mạc Ca trong phòng, hít một hơi thật sâu. Anh mơ gặp qua cô, cô ốm đi nhiều, cô lại nói với anh những lời thâm tình như thế, anh có đánh nhau với thần chết cũng về bên cô.****Thanh Thanh thực chất có về Bắc Kinh, nhưng khi về, lại thấy anh trên TV, thân hình có hơi ốm, mặc âu phục xanh dương dự sự kiện của các doanh nhân cuối năm.Thoạt nhìn cô có chút ngạc nhiên, anh quá gầy đi, cánh tay trái anh có đeo một chiếc đồng hồ da đen, lúc trước lúc nào cũng không chịu đeo vì dây nhỏ không vừa tay anh, bây giờ xem ra nó còn so rộng với tay anh.Xem ra anh vẫn rất tốt.Lúc cô về, cô đã hi vọng anh vẫn tốt, không phải sao. Bây giờ anh không có gì, có phải cô nên đi rồi không?Cô cần có thời gian để quên anh, cô từng ở bên anh rất nhiều năm, muốn triệt để quên đi một người, chỉ có thể rời xa nơi có người đó. Nơi này có quá nhiều kí ức đẹp, đến bây giờ cô vẫn khó chấp nhận được anh và cô hoàn toàn tách ra."Mẹ, con muốn đi tìm anh Lộc. Mau dẫn con đi đi."Đinh Mạc Hi Hi nắm váy Thanh Thanh, giật giật.Đinh Mạc Đường Nhiên bế cô bé lên, nói nhỏ:"Im lặng, để mẹ yên ổn một chút nào."Đinh Mạc Hi Hi khóc thét, ầm ĩ nắm tóc anh trai:"Anh nhất định phải đưa em đi! Nhất định! Nhất định.""Em ngắm anh cũng được mà, có cần phải cực khổ ầm ĩ lên không? " Đường Nhiên nghiến răng nghiến lợi."Không biết đâu, mấy tháng rồi em không có gặp anh ấy, nhớ anh ấy đến phát điên luôn đi. ""Nhất định phải gặp sao?""Nhất định.""Anh ta đã bảo em không được phép tìm anh ấy nữa rồi mà? ""Em không để ý.""Em rốt cục có phải con gái không?"Đinh Mạc Hi Hi:..."Không có tiền đồ."Đinh Mạc Hi Hi:...Cả một màn này bị Thanh Thanh cho vào tai, từng từ từng từ khắc họa trong lòng cô. Anh là muốn bỏ cô, không muốn cô nữa.Cũng không phải cô bỏ anh.Là anh chán ghét cô mới đơn phương li hôn cô như vậy.Lúc đầu cô cũng không thể tin được nhưng nhìn vào thỏa thuận li hôn cô mới thực sự hoàn hồn.Chỉ cần cô kí tên li hôn, cô có 35% tài sản của anh, bao gồm cổ phần, bất động sản, cửa hàng, khách sạn. Cô còn giám hộ 25% tài sản của hai đứa con.Anh cho cô 60% không phải đại biểu cho rằng dùng tiền để ép buộc cô bỏ đi sao?***"Tôi muốn làm thủ tục nhập học ở Phần Lan. Ừ. Ba người. Một đại học. Ừ. Hai cho trẻ con. Cảm ơn."

Chương 24: Ngoại truyện 8: Tách ra