Tác giả:

Đoành...đoành "Cha.." Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Đoành "Mẹ" Giọng đứa bé gào thét lần thứ hai cùng với tiếng súng liên tục vang. Sương mù dày đặc gió từng đợt thổi bay những chiếc lá xào xạc thật đáng sợ. Hình ảnh bọn ác quỷ kia chìa súng vào đầu cha mẹ cô nhe răng cười nham nhở. Người đàn ông đứng đầu bầy ra tay bắn không ngừng vào tim vào hai người đang bị trói rồi hung hăng đá họ mấy cước nở ra một nụ cười thoả mãn. --7 năm sau-- "Đừng... Đừng giết họ." ""Thanh Thanh" "Đừng giết tôi xin.. xin các người" "Ngoan nào.. là chú đây" Đôi mắt ngấn nước mắt của Thanh Thanh từ từ mở ra. Tay siết chặt vào thắt lưng của Đinh Mạc Ca. "Sao chú ở phòng cháu?" Không phải chú đang đi công tác sao? Giọng nói run rẩy của Thanh Thanh khiến hắn bật cười. "Cháu lại gặp ác mộng nữa à?" Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của cô v**t v* ôn nhu. "Vâng.Quá khứ của cháu dường như rất đau khổ nhưng cháu không thể nào nhớ nổi. Có đúng là cha mẹ cháu chết vì gặp tai nạn…

Chương 26: Ngoại truyện 10: Gặp lại

Chú À! Chia Tay ĐiTác giả: Hoa Mốc NTT2k1Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐoành...đoành "Cha.." Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Đoành "Mẹ" Giọng đứa bé gào thét lần thứ hai cùng với tiếng súng liên tục vang. Sương mù dày đặc gió từng đợt thổi bay những chiếc lá xào xạc thật đáng sợ. Hình ảnh bọn ác quỷ kia chìa súng vào đầu cha mẹ cô nhe răng cười nham nhở. Người đàn ông đứng đầu bầy ra tay bắn không ngừng vào tim vào hai người đang bị trói rồi hung hăng đá họ mấy cước nở ra một nụ cười thoả mãn. --7 năm sau-- "Đừng... Đừng giết họ." ""Thanh Thanh" "Đừng giết tôi xin.. xin các người" "Ngoan nào.. là chú đây" Đôi mắt ngấn nước mắt của Thanh Thanh từ từ mở ra. Tay siết chặt vào thắt lưng của Đinh Mạc Ca. "Sao chú ở phòng cháu?" Không phải chú đang đi công tác sao? Giọng nói run rẩy của Thanh Thanh khiến hắn bật cười. "Cháu lại gặp ác mộng nữa à?" Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của cô v**t v* ôn nhu. "Vâng.Quá khứ của cháu dường như rất đau khổ nhưng cháu không thể nào nhớ nổi. Có đúng là cha mẹ cháu chết vì gặp tai nạn… Thanh Thanh rời đi hơn hai tháng, hôm nay cô đích thân về Bắc Kinh để đại diện công ty TS kí hợp đồng.Phần Lan đông đúc xô bồ thế nhưng cô lại tìm cho mình công việc rất thích hợp, lương cũng không tồi. Ngoài giờ học, cô chính là làm việc tư vấn fashion cho họ.Những ngày trôi qua quả thật không tồi tệ, ngoài một điều kia xảy ra ngoài ý định nhưng đối với cô cũng không có việc gì to tát.Di động cô vang lên.."Tôi đây John, hai đứa bé thế nào rồi?"Đối diện với câu hỏi cô chỉ là tiếng trẻ con đùa nghịch lấn át giọng nói ấm áp, tiếng Trung anh ta phát âm từng chữ như đang cố để trò chuyện cùng với cô."Hai đứa vẫn tốt, cô nhanh chóng về sớm nhé."Thanh Thanh ậm ừ không trả lời, một hồi lâu mới phản pháo:" Chuyện ngày hôm đó, rất xin lỗi anh."John cười như điên, tỏ ra vô cùng không quan tâm, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hư không như không có tiêu cự.Sau đó tự mình cúp máy, cũng không có tạm biệt.Cúp máy, Thanh Thanh kéo vali ra khỏi sân bay ra đường cái tìm một chiếc taxi rồi nhanh chóng về khách sạn.Ba giờ chiều, gmail từ Phần Lan gửi qua cho cô là của đại boss, thông báo bảy giờ tối có một buổi tiệc, kêu cô thu xếp một chút sẵn sàng tìm mục tiêu để tiếp cận.***Thanh Thanh mặc một bộ váy ôm sát người máu đỏ càng k*ch th*ch mắt người với làn da trắng nõn nuột nà của cô, váy ôm cúp ngực cô lộ ra nửa lưng. Tóc búi cao l*n đ*nh đầu, tóc được cài tỉ mỉ gọn gàng cũng không có vật gì quá đắt tiền nhưng làm cô cao quý, đặc biệt là lộ cái cổ thon thả trắng mềm.Thanh Thanh bước ra khỏi xe, nắm váy đi đến thảm đỏ, có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên người cô.. Cô gái này chừng 20 tuổi khí chất lại quá mê người.Lúc này đại boss lại gửi cho cô thêm một mail quan trọng, cho cô biết người cần lấy hợp đồng là ai.Chết tiệt!Mạng bị chặn cmn rồi!Cái rắm!***Cô vừa cầm điện thoại trên tay vừa đi lên bậc thang, tâm trạng khó chịu. Bảo mình đến đây để làm việc hay để người mù làm trinh thám.Thanh Thanh không kiên nhẫn giẫm chân một cái...Lại không ngờ đạp phải tà áo của mình không giữ được thăng bằng mà ngã ngửa. Thôi rồi. Đồ hậu đậu.Thanh Thanh nhắm nghiền đôi mắt, lông mi run rẩy, cánh môi đỏ mọng mím chặt.Một cánh tay nắm lấy hông cô, từ từ siết chặt. Cô kinh hồn mở mắt, đôi mắt hốt hoảng nhìn anh.Đinh Mạc Ca yên lặng nhìn cô, hai người nhìn nhau.Thanh Thanh cả kinh vội vàng đẩy anh ra nhưng lúc này anh dùng cả hai tay chế ngự cô, một ôm cô sát gần anh đến lúc cơ thể cô chạm vào lồng ngực rắn rỏi của anh còn nghe thấy nhịp tim tăng gấp của anh, tay còn lại nâng cằm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi đỏ đang run rẩy cô. Lập tức bên ngoài lập ra không khí ám muội.

Thanh Thanh rời đi hơn hai tháng, hôm nay cô đích thân về Bắc Kinh để đại diện công ty TS kí hợp đồng.

Phần Lan đông đúc xô bồ thế nhưng cô lại tìm cho mình công việc rất thích hợp, lương cũng không tồi. Ngoài giờ học, cô chính là làm việc tư vấn fashion cho họ.

Những ngày trôi qua quả thật không tồi tệ, ngoài một điều kia xảy ra ngoài ý định nhưng đối với cô cũng không có việc gì to tát.

Di động cô vang lên..

"Tôi đây John, hai đứa bé thế nào rồi?"

Đối diện với câu hỏi cô chỉ là tiếng trẻ con đùa nghịch lấn át giọng nói ấm áp, tiếng Trung anh ta phát âm từng chữ như đang cố để trò chuyện cùng với cô.

"Hai đứa vẫn tốt, cô nhanh chóng về sớm nhé."

Thanh Thanh ậm ừ không trả lời, một hồi lâu mới phản pháo:" Chuyện ngày hôm đó, rất xin lỗi anh."

John cười như điên, tỏ ra vô cùng không quan tâm, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hư không như không có tiêu cự.

Sau đó tự mình cúp máy, cũng không có tạm biệt.

Cúp máy, Thanh Thanh kéo vali ra khỏi sân bay ra đường cái tìm một chiếc taxi rồi nhanh chóng về khách sạn.

Ba giờ chiều, gmail từ Phần Lan gửi qua cho cô là của đại boss, thông báo bảy giờ tối có một buổi tiệc, kêu cô thu xếp một chút sẵn sàng tìm mục tiêu để tiếp cận.

*

*

*

Thanh Thanh mặc một bộ váy ôm sát người máu đỏ càng k*ch th*ch mắt người với làn da trắng nõn nuột nà của cô, váy ôm cúp ngực cô lộ ra nửa lưng. Tóc búi cao l*n đ*nh đầu, tóc được cài tỉ mỉ gọn gàng cũng không có vật gì quá đắt tiền nhưng làm cô cao quý, đặc biệt là lộ cái cổ thon thả trắng mềm.

Thanh Thanh bước ra khỏi xe, nắm váy đi đến thảm đỏ, có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên người cô.. Cô gái này chừng 20 tuổi khí chất lại quá mê người.

Lúc này đại boss lại gửi cho cô thêm một mail quan trọng, cho cô biết người cần lấy hợp đồng là ai.

Chết tiệt!

Mạng bị chặn cmn rồi!

Cái rắm!

*

*

*

Cô vừa cầm điện thoại trên tay vừa đi lên bậc thang, tâm trạng khó chịu. Bảo mình đến đây để làm việc hay để người mù làm trinh thám.

Thanh Thanh không kiên nhẫn giẫm chân một cái...

Lại không ngờ đạp phải tà áo của mình không giữ được thăng bằng mà ngã ngửa. Thôi rồi. Đồ hậu đậu.

Thanh Thanh nhắm nghiền đôi mắt, lông mi run rẩy, cánh môi đỏ mọng mím chặt.

Một cánh tay nắm lấy hông cô, từ từ siết chặt. Cô kinh hồn mở mắt, đôi mắt hốt hoảng nhìn anh.

Đinh Mạc Ca yên lặng nhìn cô, hai người nhìn nhau.

Thanh Thanh cả kinh vội vàng đẩy anh ra nhưng lúc này anh dùng cả hai tay chế ngự cô, một ôm cô sát gần anh đến lúc cơ thể cô chạm vào lồng ngực rắn rỏi của anh còn nghe thấy nhịp tim tăng gấp của anh, tay còn lại nâng cằm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi đỏ đang run rẩy cô. Lập tức bên ngoài lập ra không khí ám muội.

Chú À! Chia Tay ĐiTác giả: Hoa Mốc NTT2k1Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐoành...đoành "Cha.." Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Đoành "Mẹ" Giọng đứa bé gào thét lần thứ hai cùng với tiếng súng liên tục vang. Sương mù dày đặc gió từng đợt thổi bay những chiếc lá xào xạc thật đáng sợ. Hình ảnh bọn ác quỷ kia chìa súng vào đầu cha mẹ cô nhe răng cười nham nhở. Người đàn ông đứng đầu bầy ra tay bắn không ngừng vào tim vào hai người đang bị trói rồi hung hăng đá họ mấy cước nở ra một nụ cười thoả mãn. --7 năm sau-- "Đừng... Đừng giết họ." ""Thanh Thanh" "Đừng giết tôi xin.. xin các người" "Ngoan nào.. là chú đây" Đôi mắt ngấn nước mắt của Thanh Thanh từ từ mở ra. Tay siết chặt vào thắt lưng của Đinh Mạc Ca. "Sao chú ở phòng cháu?" Không phải chú đang đi công tác sao? Giọng nói run rẩy của Thanh Thanh khiến hắn bật cười. "Cháu lại gặp ác mộng nữa à?" Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của cô v**t v* ôn nhu. "Vâng.Quá khứ của cháu dường như rất đau khổ nhưng cháu không thể nào nhớ nổi. Có đúng là cha mẹ cháu chết vì gặp tai nạn… Thanh Thanh rời đi hơn hai tháng, hôm nay cô đích thân về Bắc Kinh để đại diện công ty TS kí hợp đồng.Phần Lan đông đúc xô bồ thế nhưng cô lại tìm cho mình công việc rất thích hợp, lương cũng không tồi. Ngoài giờ học, cô chính là làm việc tư vấn fashion cho họ.Những ngày trôi qua quả thật không tồi tệ, ngoài một điều kia xảy ra ngoài ý định nhưng đối với cô cũng không có việc gì to tát.Di động cô vang lên.."Tôi đây John, hai đứa bé thế nào rồi?"Đối diện với câu hỏi cô chỉ là tiếng trẻ con đùa nghịch lấn át giọng nói ấm áp, tiếng Trung anh ta phát âm từng chữ như đang cố để trò chuyện cùng với cô."Hai đứa vẫn tốt, cô nhanh chóng về sớm nhé."Thanh Thanh ậm ừ không trả lời, một hồi lâu mới phản pháo:" Chuyện ngày hôm đó, rất xin lỗi anh."John cười như điên, tỏ ra vô cùng không quan tâm, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hư không như không có tiêu cự.Sau đó tự mình cúp máy, cũng không có tạm biệt.Cúp máy, Thanh Thanh kéo vali ra khỏi sân bay ra đường cái tìm một chiếc taxi rồi nhanh chóng về khách sạn.Ba giờ chiều, gmail từ Phần Lan gửi qua cho cô là của đại boss, thông báo bảy giờ tối có một buổi tiệc, kêu cô thu xếp một chút sẵn sàng tìm mục tiêu để tiếp cận.***Thanh Thanh mặc một bộ váy ôm sát người máu đỏ càng k*ch th*ch mắt người với làn da trắng nõn nuột nà của cô, váy ôm cúp ngực cô lộ ra nửa lưng. Tóc búi cao l*n đ*nh đầu, tóc được cài tỉ mỉ gọn gàng cũng không có vật gì quá đắt tiền nhưng làm cô cao quý, đặc biệt là lộ cái cổ thon thả trắng mềm.Thanh Thanh bước ra khỏi xe, nắm váy đi đến thảm đỏ, có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên người cô.. Cô gái này chừng 20 tuổi khí chất lại quá mê người.Lúc này đại boss lại gửi cho cô thêm một mail quan trọng, cho cô biết người cần lấy hợp đồng là ai.Chết tiệt!Mạng bị chặn cmn rồi!Cái rắm!***Cô vừa cầm điện thoại trên tay vừa đi lên bậc thang, tâm trạng khó chịu. Bảo mình đến đây để làm việc hay để người mù làm trinh thám.Thanh Thanh không kiên nhẫn giẫm chân một cái...Lại không ngờ đạp phải tà áo của mình không giữ được thăng bằng mà ngã ngửa. Thôi rồi. Đồ hậu đậu.Thanh Thanh nhắm nghiền đôi mắt, lông mi run rẩy, cánh môi đỏ mọng mím chặt.Một cánh tay nắm lấy hông cô, từ từ siết chặt. Cô kinh hồn mở mắt, đôi mắt hốt hoảng nhìn anh.Đinh Mạc Ca yên lặng nhìn cô, hai người nhìn nhau.Thanh Thanh cả kinh vội vàng đẩy anh ra nhưng lúc này anh dùng cả hai tay chế ngự cô, một ôm cô sát gần anh đến lúc cơ thể cô chạm vào lồng ngực rắn rỏi của anh còn nghe thấy nhịp tim tăng gấp của anh, tay còn lại nâng cằm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi đỏ đang run rẩy cô. Lập tức bên ngoài lập ra không khí ám muội.

Chương 26: Ngoại truyện 10: Gặp lại