Tác giả:

Tôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ…

Chương 5

Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Nghe hoàng hậu nói, Dương Kinh Thiên liền nghĩ tới vị tiểu thư mà hắn đã gặp khi còn ở hội chợ. Lúc đó trên gương mặt xinh đẹp của nàng luôn trực sẵn nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời. Vài lọn tóc bay theo chiều gió khiến nhan sắc càng thêm rực rỡ, thanh thoát. Dù ko hẳn là đẹp nhất nhưng vẫn làm hắn ngẩn ngơ, khiến hắn ko màng nguy hiểm tách đoàn chỉ để tiến gần đến chỗ nàng. Đặc biệt nàng còn mắng hắn là vô lại, là người đầu tiên dám chửi hắn ko thèm chớp mắt. Vị tiểu thư với chong chóng tre đã in hằn trong tâm trí hắn. Và trước khi xảy ra chuyện, hắn từng có ý định muốn nạp nàng làm phi. Tuy nhiên khi xảy ra chuyện, hắn đường đường là thái tử một nước vì vậy hắn có trọng trách phải chịu trách nhiệm với nữ nhi đã bị hắn cướp đi thứ quý giá nhất cuộc đời." Mẫu hậu, con sực nhớ còn có chuyện phải làm, con xin cáo từ."Hoàng hậu nhìn theo bóng dáng của con trai ngày càng khuất xa, bà trề môi: " Nói dối. " Sau đó bà đã sai người đi thám thính từng hành động của con trai.Biểu ca tôi là Vương Ngọc Sơn - huynh ấy là đại tướng quân, nói tới đây chắc hẳn gia phả nhà tôi ko phải dạng vừa rồi. Huynh ấy là người duy nhất dám đối đầu trực diện với thái tử, căn bản Dương Kinh Thiên hắn cũng rất nể nang biểu ca.Dương Kinh Thiên đã tập hợp tất cả con trai của từng vị quan trong triều đình, hắn chính là muốn họ cho xem vật báu gia truyền của mình. Khi đã đến đầy đủ hắn lôi miếng ngọc bội ra, lên tiếng: " Ta chính là muốn cưới vị tiểu thư sở hữu miếng ngọc bội này. Trong số các vị công tử ở đây, liệu có ai có miếng ngọc bội giống như thế này? Xin mời bước ra."Bọn họ ko ai bảo ai thi nhau lôi vật gia truyền nhà mình ra soi và so sánh, người thì khác màu, kẻ thì khác chi tiết chạm khắc.......tất cả đều chung biểu cảm là thất vọng bởi suy cho cùng muội muội nhà họ mà trở thành thái tử phi thì tất nhiên danh tiếng của phủ sẽ lên một tầng cao mới." Vương tướng quân, đến lượt ngài." Dương Kinh Thiên hờ hững nhìn biểu ca, vẻ mặt của hắn khá thất vọng vì hắn từng mong chờ sẽ nhận được kết quả như muốn. Ai ngờ chỉ toàn là côc cốc, hơn nữa hắn cũng ko mong chờ biểu ca là người hắn cần tìm." Thần xin lỗi, thần quên ko mang theo." Biểu ca ngay từ đầu đã nhận ra miếng ngọc bội là của tôi và huynh ấy bắt đầu nghi ngờ về chuyện tại sao ngọc bội lại nằm trong tay thái tử. Hơn nữa biểu ca chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để tôi trở thành thái tử phi do đó huynh ấy đã nói dối thái tử." Được rồi, cũng ko có gì to tát." Dương Kinh Thiên sau khi ko tìm thấy thứ mình cần liền bỏ đi luôn.

Nghe hoàng hậu nói, Dương Kinh Thiên liền nghĩ tới vị tiểu thư mà hắn đã gặp khi còn ở hội chợ. Lúc đó trên gương mặt xinh đẹp của nàng luôn trực sẵn nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời. Vài lọn tóc bay theo chiều gió khiến nhan sắc càng thêm rực rỡ, thanh thoát. Dù ko hẳn là đẹp nhất nhưng vẫn làm hắn ngẩn ngơ, khiến hắn ko màng nguy hiểm tách đoàn chỉ để tiến gần đến chỗ nàng. Đặc biệt nàng còn mắng hắn là vô lại, là người đầu tiên dám chửi hắn ko thèm chớp mắt. Vị tiểu thư với chong chóng tre đã in hằn trong tâm trí hắn. Và trước khi xảy ra chuyện, hắn từng có ý định muốn nạp nàng làm phi. Tuy nhiên khi xảy ra chuyện, hắn đường đường là thái tử một nước vì vậy hắn có trọng trách phải chịu trách nhiệm với nữ nhi đã bị hắn cướp đi thứ quý giá nhất cuộc đời.

" Mẫu hậu, con sực nhớ còn có chuyện phải làm, con xin cáo từ."

Hoàng hậu nhìn theo bóng dáng của con trai ngày càng khuất xa, bà trề môi: " Nói dối. " Sau đó bà đã sai người đi thám thính từng hành động của con trai.

Biểu ca tôi là Vương Ngọc Sơn - huynh ấy là đại tướng quân, nói tới đây chắc hẳn gia phả nhà tôi ko phải dạng vừa rồi. Huynh ấy là người duy nhất dám đối đầu trực diện với thái tử, căn bản Dương Kinh Thiên hắn cũng rất nể nang biểu ca.

Dương Kinh Thiên đã tập hợp tất cả con trai của từng vị quan trong triều đình, hắn chính là muốn họ cho xem vật báu gia truyền của mình. Khi đã đến đầy đủ hắn lôi miếng ngọc bội ra, lên tiếng: " Ta chính là muốn cưới vị tiểu thư sở hữu miếng ngọc bội này. Trong số các vị công tử ở đây, liệu có ai có miếng ngọc bội giống như thế này? Xin mời bước ra."

Bọn họ ko ai bảo ai thi nhau lôi vật gia truyền nhà mình ra soi và so sánh, người thì khác màu, kẻ thì khác chi tiết chạm khắc.......tất cả đều chung biểu cảm là thất vọng bởi suy cho cùng muội muội nhà họ mà trở thành thái tử phi thì tất nhiên danh tiếng của phủ sẽ lên một tầng cao mới.

" Vương tướng quân, đến lượt ngài." Dương Kinh Thiên hờ hững nhìn biểu ca, vẻ mặt của hắn khá thất vọng vì hắn từng mong chờ sẽ nhận được kết quả như muốn. Ai ngờ chỉ toàn là côc cốc, hơn nữa hắn cũng ko mong chờ biểu ca là người hắn cần tìm.

" Thần xin lỗi, thần quên ko mang theo." Biểu ca ngay từ đầu đã nhận ra miếng ngọc bội là của tôi và huynh ấy bắt đầu nghi ngờ về chuyện tại sao ngọc bội lại nằm trong tay thái tử. Hơn nữa biểu ca chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để tôi trở thành thái tử phi do đó huynh ấy đã nói dối thái tử.

" Được rồi, cũng ko có gì to tát." Dương Kinh Thiên sau khi ko tìm thấy thứ mình cần liền bỏ đi luôn.

Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Nghe hoàng hậu nói, Dương Kinh Thiên liền nghĩ tới vị tiểu thư mà hắn đã gặp khi còn ở hội chợ. Lúc đó trên gương mặt xinh đẹp của nàng luôn trực sẵn nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời. Vài lọn tóc bay theo chiều gió khiến nhan sắc càng thêm rực rỡ, thanh thoát. Dù ko hẳn là đẹp nhất nhưng vẫn làm hắn ngẩn ngơ, khiến hắn ko màng nguy hiểm tách đoàn chỉ để tiến gần đến chỗ nàng. Đặc biệt nàng còn mắng hắn là vô lại, là người đầu tiên dám chửi hắn ko thèm chớp mắt. Vị tiểu thư với chong chóng tre đã in hằn trong tâm trí hắn. Và trước khi xảy ra chuyện, hắn từng có ý định muốn nạp nàng làm phi. Tuy nhiên khi xảy ra chuyện, hắn đường đường là thái tử một nước vì vậy hắn có trọng trách phải chịu trách nhiệm với nữ nhi đã bị hắn cướp đi thứ quý giá nhất cuộc đời." Mẫu hậu, con sực nhớ còn có chuyện phải làm, con xin cáo từ."Hoàng hậu nhìn theo bóng dáng của con trai ngày càng khuất xa, bà trề môi: " Nói dối. " Sau đó bà đã sai người đi thám thính từng hành động của con trai.Biểu ca tôi là Vương Ngọc Sơn - huynh ấy là đại tướng quân, nói tới đây chắc hẳn gia phả nhà tôi ko phải dạng vừa rồi. Huynh ấy là người duy nhất dám đối đầu trực diện với thái tử, căn bản Dương Kinh Thiên hắn cũng rất nể nang biểu ca.Dương Kinh Thiên đã tập hợp tất cả con trai của từng vị quan trong triều đình, hắn chính là muốn họ cho xem vật báu gia truyền của mình. Khi đã đến đầy đủ hắn lôi miếng ngọc bội ra, lên tiếng: " Ta chính là muốn cưới vị tiểu thư sở hữu miếng ngọc bội này. Trong số các vị công tử ở đây, liệu có ai có miếng ngọc bội giống như thế này? Xin mời bước ra."Bọn họ ko ai bảo ai thi nhau lôi vật gia truyền nhà mình ra soi và so sánh, người thì khác màu, kẻ thì khác chi tiết chạm khắc.......tất cả đều chung biểu cảm là thất vọng bởi suy cho cùng muội muội nhà họ mà trở thành thái tử phi thì tất nhiên danh tiếng của phủ sẽ lên một tầng cao mới." Vương tướng quân, đến lượt ngài." Dương Kinh Thiên hờ hững nhìn biểu ca, vẻ mặt của hắn khá thất vọng vì hắn từng mong chờ sẽ nhận được kết quả như muốn. Ai ngờ chỉ toàn là côc cốc, hơn nữa hắn cũng ko mong chờ biểu ca là người hắn cần tìm." Thần xin lỗi, thần quên ko mang theo." Biểu ca ngay từ đầu đã nhận ra miếng ngọc bội là của tôi và huynh ấy bắt đầu nghi ngờ về chuyện tại sao ngọc bội lại nằm trong tay thái tử. Hơn nữa biểu ca chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để tôi trở thành thái tử phi do đó huynh ấy đã nói dối thái tử." Được rồi, cũng ko có gì to tát." Dương Kinh Thiên sau khi ko tìm thấy thứ mình cần liền bỏ đi luôn.

Chương 5