Tác giả:

Tôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ…

Chương 28

Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Hai hôm sau ngày lĩnh hai mươi trượng từ lệnh của hoàng hậu, cha bất ngờ không cho phép tôi vào trong cung nữa. Ngay cả công chúa Văn Kỳ triệu tôi, tôi cũng không được phép đi, hại nàng khóc ròng suốt mấy ngày vì nhớ tôi. Trong khi đó Ngọc Đàn lại tha hồ ra vào cung. Sinh thần của Dương Quý phi, Ngọc Đàn đã tự tay đàn một khúc nhạc ngẫu hứng liền lấy được lòng hoàng hậu, rồi còn được ban thưởng rất nhiều vàng, ngọc, đồ trang sức. Hoàng hậu đối xử với Ngọc Đàn tốt đến nổi trong cung rầm rộ lên tin đồn, chức danh Thái tử phi tương lai chính là Vương Ngọc Đàn. Tôi không hiểu Ngọc Đàn nghĩ gì trong đầu nữa, tại sao đang yên đang lành lại có được sự sủng ái của hoàng hậu, rồi còn cùng thái tử đi ngắm pháo hoa. Bản thân Ngọc Đàn vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt nay lại cùng hoàng hậu nếm điểm tâm. Còn thái tử, bên ngoài luôn thể hiện sự hài lòng về Ngọc Đàn nhưng bên trong thì sao? Hắn sai người theo dõi nhất cử nhất động của tôi, mọi hoạt động thường ngày mà tôi làm đều được gói gọn trong từng trang giấy của một tên nô tài chăn ngựa. Nếu không phải tôi có tính cẩn thận thì chắc vẫn chưa phát hiện ra.Hôm nay cha tôi về phủ sớm hơn mọi ngày, biểu ca không đi cùng ông, không cần hỏi cũng biết huynh ấy đang ở cùng ai. Khâu Lộ Lộ không ở Bắc Triều, vậy người ở cùng biểu ca chỉ có thể là thái tử. Hai đấng nam nhi ở chung một phòng, người ngoài nhiều chuyện nhất định sẽ đồn ầm lên.Không có Ngọc Đàn ríu rít bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy chán nản. Dường như mọi thứ trước kia đều đang dần biến mất, không còn những buổi đêm cả nhà quây quần bên nhau. Cha mỗi ngày một già đồng nghĩa với việc không thể làm việc nhiều như xưa. Mọi trọng trách đều đổ dồn lên đôi vai vững chắc của biểu ca. Tôi chợt nhận ra mẹ không còn cười nhiều như trước, ngày Ngọc Đàn vào cung, cũng không thấy bà ra tiễn.Tôi muốn giải đáp thắc mắc của mình nên đành liều tới thư phòng của cha, đèn còn sáng, tôi chắc mẩm ông chưa ngủ nên rón rén tiến vào gần cửa, nhẹ nhàng áp tai lên nghe," Đàn Nhi con tốt nhất nên quay về đi, trước khi hoàng hậu phát hiện ra con."Người mà ông đang nhắc nhở chính là Ngọc Đàn ư? Càng ngày tôi càng cảm thấy mọi chuyện rối rắm kinh khủng, không biết đường nào mà lần."Cha, là Đàn Nhi vô dụng, thái tử tuy bên ngoài đối xử với con rất tốt nhưng khi chỉ còn lại con và người, thái tử liền lạnh nhạt với con, ngay cả một cái liếc cũng không dành cho con." Đàn Nhi vừa nói vừa khóc, tôu chưa từng thấy con bé khóc nghẹn đến vậy. Chắc hẳn Ngọc Đàn đã chịu rất nhiều uỷ khuất. Nhìn thái độ khó xử của cha, tôi dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, đừng nói với tôi, cha muốn thái tử yêu Ngọc Đàn, đưa con bé lên làm thái tử phi đồng nghĩa với việc tôi được giải thoát."Ngọc Đàn sao muội lại ngốc như vậy?" Muội muội ngốc, sao có thể hy sinh hạnh phúc của bản thân để giúp tôi chứ? Vốn dĩ tôi không xứng đáng để nhận lấy bởi Ngọc Đàn đáng lẽ sẽ được hạnh phúc như đúng tên của muội.

Hai hôm sau ngày lĩnh hai mươi trượng từ lệnh của hoàng hậu, cha bất ngờ không cho phép tôi vào trong cung nữa. Ngay cả công chúa Văn Kỳ triệu tôi, tôi cũng không được phép đi, hại nàng khóc ròng suốt mấy ngày vì nhớ tôi. Trong khi đó Ngọc Đàn lại tha hồ ra vào cung. Sinh thần của Dương Quý phi, Ngọc Đàn đã tự tay đàn một khúc nhạc ngẫu hứng liền lấy được lòng hoàng hậu, rồi còn được ban thưởng rất nhiều vàng, ngọc, đồ trang sức. Hoàng hậu đối xử với Ngọc Đàn tốt đến nổi trong cung rầm rộ lên tin đồn, chức danh Thái tử phi tương lai chính là Vương Ngọc Đàn. Tôi không hiểu Ngọc Đàn nghĩ gì trong đầu nữa, tại sao đang yên đang lành lại có được sự sủng ái của hoàng hậu, rồi còn cùng thái tử đi ngắm pháo hoa. Bản thân Ngọc Đàn vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt nay lại cùng hoàng hậu nếm điểm tâm. Còn thái tử, bên ngoài luôn thể hiện sự hài lòng về Ngọc Đàn nhưng bên trong thì sao? Hắn sai người theo dõi nhất cử nhất động của tôi, mọi hoạt động thường ngày mà tôi làm đều được gói gọn trong từng trang giấy của một tên nô tài chăn ngựa. Nếu không phải tôi có tính cẩn thận thì chắc vẫn chưa phát hiện ra.

Hôm nay cha tôi về phủ sớm hơn mọi ngày, biểu ca không đi cùng ông, không cần hỏi cũng biết huynh ấy đang ở cùng ai. Khâu Lộ Lộ không ở Bắc Triều, vậy người ở cùng biểu ca chỉ có thể là thái tử. Hai đấng nam nhi ở chung một phòng, người ngoài nhiều chuyện nhất định sẽ đồn ầm lên.

Không có Ngọc Đàn ríu rít bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy chán nản. Dường như mọi thứ trước kia đều đang dần biến mất, không còn những buổi đêm cả nhà quây quần bên nhau. Cha mỗi ngày một già đồng nghĩa với việc không thể làm việc nhiều như xưa. Mọi trọng trách đều đổ dồn lên đôi vai vững chắc của biểu ca. Tôi chợt nhận ra mẹ không còn cười nhiều như trước, ngày Ngọc Đàn vào cung, cũng không thấy bà ra tiễn.

Tôi muốn giải đáp thắc mắc của mình nên đành liều tới thư phòng của cha, đèn còn sáng, tôi chắc mẩm ông chưa ngủ nên rón rén tiến vào gần cửa, nhẹ nhàng áp tai lên nghe," Đàn Nhi con tốt nhất nên quay về đi, trước khi hoàng hậu phát hiện ra con."

Người mà ông đang nhắc nhở chính là Ngọc Đàn ư? Càng ngày tôi càng cảm thấy mọi chuyện rối rắm kinh khủng, không biết đường nào mà lần.

"Cha, là Đàn Nhi vô dụng, thái tử tuy bên ngoài đối xử với con rất tốt nhưng khi chỉ còn lại con và người, thái tử liền lạnh nhạt với con, ngay cả một cái liếc cũng không dành cho con." Đàn Nhi vừa nói vừa khóc, tôu chưa từng thấy con bé khóc nghẹn đến vậy. Chắc hẳn Ngọc Đàn đã chịu rất nhiều uỷ khuất. Nhìn thái độ khó xử của cha, tôi dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, đừng nói với tôi, cha muốn thái tử yêu Ngọc Đàn, đưa con bé lên làm thái tử phi đồng nghĩa với việc tôi được giải thoát.

"Ngọc Đàn sao muội lại ngốc như vậy?" Muội muội ngốc, sao có thể hy sinh hạnh phúc của bản thân để giúp tôi chứ? Vốn dĩ tôi không xứng đáng để nhận lấy bởi Ngọc Đàn đáng lẽ sẽ được hạnh phúc như đúng tên của muội.

Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Hai hôm sau ngày lĩnh hai mươi trượng từ lệnh của hoàng hậu, cha bất ngờ không cho phép tôi vào trong cung nữa. Ngay cả công chúa Văn Kỳ triệu tôi, tôi cũng không được phép đi, hại nàng khóc ròng suốt mấy ngày vì nhớ tôi. Trong khi đó Ngọc Đàn lại tha hồ ra vào cung. Sinh thần của Dương Quý phi, Ngọc Đàn đã tự tay đàn một khúc nhạc ngẫu hứng liền lấy được lòng hoàng hậu, rồi còn được ban thưởng rất nhiều vàng, ngọc, đồ trang sức. Hoàng hậu đối xử với Ngọc Đàn tốt đến nổi trong cung rầm rộ lên tin đồn, chức danh Thái tử phi tương lai chính là Vương Ngọc Đàn. Tôi không hiểu Ngọc Đàn nghĩ gì trong đầu nữa, tại sao đang yên đang lành lại có được sự sủng ái của hoàng hậu, rồi còn cùng thái tử đi ngắm pháo hoa. Bản thân Ngọc Đàn vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt nay lại cùng hoàng hậu nếm điểm tâm. Còn thái tử, bên ngoài luôn thể hiện sự hài lòng về Ngọc Đàn nhưng bên trong thì sao? Hắn sai người theo dõi nhất cử nhất động của tôi, mọi hoạt động thường ngày mà tôi làm đều được gói gọn trong từng trang giấy của một tên nô tài chăn ngựa. Nếu không phải tôi có tính cẩn thận thì chắc vẫn chưa phát hiện ra.Hôm nay cha tôi về phủ sớm hơn mọi ngày, biểu ca không đi cùng ông, không cần hỏi cũng biết huynh ấy đang ở cùng ai. Khâu Lộ Lộ không ở Bắc Triều, vậy người ở cùng biểu ca chỉ có thể là thái tử. Hai đấng nam nhi ở chung một phòng, người ngoài nhiều chuyện nhất định sẽ đồn ầm lên.Không có Ngọc Đàn ríu rít bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy chán nản. Dường như mọi thứ trước kia đều đang dần biến mất, không còn những buổi đêm cả nhà quây quần bên nhau. Cha mỗi ngày một già đồng nghĩa với việc không thể làm việc nhiều như xưa. Mọi trọng trách đều đổ dồn lên đôi vai vững chắc của biểu ca. Tôi chợt nhận ra mẹ không còn cười nhiều như trước, ngày Ngọc Đàn vào cung, cũng không thấy bà ra tiễn.Tôi muốn giải đáp thắc mắc của mình nên đành liều tới thư phòng của cha, đèn còn sáng, tôi chắc mẩm ông chưa ngủ nên rón rén tiến vào gần cửa, nhẹ nhàng áp tai lên nghe," Đàn Nhi con tốt nhất nên quay về đi, trước khi hoàng hậu phát hiện ra con."Người mà ông đang nhắc nhở chính là Ngọc Đàn ư? Càng ngày tôi càng cảm thấy mọi chuyện rối rắm kinh khủng, không biết đường nào mà lần."Cha, là Đàn Nhi vô dụng, thái tử tuy bên ngoài đối xử với con rất tốt nhưng khi chỉ còn lại con và người, thái tử liền lạnh nhạt với con, ngay cả một cái liếc cũng không dành cho con." Đàn Nhi vừa nói vừa khóc, tôu chưa từng thấy con bé khóc nghẹn đến vậy. Chắc hẳn Ngọc Đàn đã chịu rất nhiều uỷ khuất. Nhìn thái độ khó xử của cha, tôi dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, đừng nói với tôi, cha muốn thái tử yêu Ngọc Đàn, đưa con bé lên làm thái tử phi đồng nghĩa với việc tôi được giải thoát."Ngọc Đàn sao muội lại ngốc như vậy?" Muội muội ngốc, sao có thể hy sinh hạnh phúc của bản thân để giúp tôi chứ? Vốn dĩ tôi không xứng đáng để nhận lấy bởi Ngọc Đàn đáng lẽ sẽ được hạnh phúc như đúng tên của muội.

Chương 28