Tôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ…
Chương 35
Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Sáng hôm sau tôi và Dương Kinh Thiên đều phải dậy sớm để tới thỉnh an hoàng hậu. Mọi quy củ trong cung tôi hầu hết đều đã học qua vì vậy không gặp khó khăn gì cả. Chỉ có điều Dương Kinh Thiên sau một đêm phải nằm xuống sàn, khắp người đều đau ê ẩm, dù hắn giấu được hoàng thượng nhưng chẳng thể qua được mắt hoàng hậu. Nhác thấy con trai cau mày khó chịu, hoàng hậu liền xét nét tôi. Chắc chắn người cho rằng hắn đã gặp phải uỷ khuất lớn nên sau khi thỉnh an xong, người cho tôi lui xuống còn Dương Kinh Thiên thì ở lại.Quả nhiên sau khi tôi rời đi liền nhận được lệnh từ một mama, yêu cầu tôi tới chùa An Tâm phạt chép hết hai mươi quyển Đường Nhẫn. Nếu không chép xong sẽ bị tăng lên gấp đôi. Tôi vò nát đống giấy trên bàn, không hổ danh là hoàng hậu, chuyện gì cũng đến tay."Tiểu Tuyết chúng ta đi thôi!" Tôi muốn khởi hành càng sớm càng tốt, nếu để thái tử biết chuyện, chắc chắn hắn sẽ ngăn tôi lại. Vậy nhưng sự xuất hiện của hắn càng làm tôi chán ghét hơn. Thái tử phi bị hoàng hậu trách phạt, thái tử xót vợ mà đi cầu xin hoàng hậu, người ngoài biết nhất định sẽ không phục.Chùa An Tâm ở ngay đằng sau hoàng cung, vốn dĩ hoàng thượng sai người xây lên để làm món quà tặng cho hoàng hậu khi bà hạ sinh được thái tử Dương Kinh Thiên khôi ngô, tuấn tú, văn võ song toàn. Nơi này được Cấm vệ quân bảo vệ rất nghiêm ngặt. Người ngoài không thể bước vào khi chưa có lệnh từ hoàng hậu.Ni cô đưa giao
Sáng hôm sau tôi và Dương Kinh Thiên đều phải dậy sớm để tới thỉnh an hoàng hậu. Mọi quy củ trong cung tôi hầu hết đều đã học qua vì vậy không gặp khó khăn gì cả. Chỉ có điều Dương Kinh Thiên sau một đêm phải nằm xuống sàn, khắp người đều đau ê ẩm, dù hắn giấu được hoàng thượng nhưng chẳng thể qua được mắt hoàng hậu. Nhác thấy con trai cau mày khó chịu, hoàng hậu liền xét nét tôi. Chắc chắn người cho rằng hắn đã gặp phải uỷ khuất lớn nên sau khi thỉnh an xong, người cho tôi lui xuống còn Dương Kinh Thiên thì ở lại.
Quả nhiên sau khi tôi rời đi liền nhận được lệnh từ một mama, yêu cầu tôi tới chùa An Tâm phạt chép hết hai mươi quyển Đường Nhẫn. Nếu không chép xong sẽ bị tăng lên gấp đôi. Tôi vò nát đống giấy trên bàn, không hổ danh là hoàng hậu, chuyện gì cũng đến tay.
"Tiểu Tuyết chúng ta đi thôi!" Tôi muốn khởi hành càng sớm càng tốt, nếu để thái tử biết chuyện, chắc chắn hắn sẽ ngăn tôi lại. Vậy nhưng sự xuất hiện của hắn càng làm tôi chán ghét hơn. Thái tử phi bị hoàng hậu trách phạt, thái tử xót vợ mà đi cầu xin hoàng hậu, người ngoài biết nhất định sẽ không phục.
Chùa An Tâm ở ngay đằng sau hoàng cung, vốn dĩ hoàng thượng sai người xây lên để làm món quà tặng cho hoàng hậu khi bà hạ sinh được thái tử Dương Kinh Thiên khôi ngô, tuấn tú, văn võ song toàn. Nơi này được Cấm vệ quân bảo vệ rất nghiêm ngặt. Người ngoài không thể bước vào khi chưa có lệnh từ hoàng hậu.
Ni cô đưa giao
Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Sáng hôm sau tôi và Dương Kinh Thiên đều phải dậy sớm để tới thỉnh an hoàng hậu. Mọi quy củ trong cung tôi hầu hết đều đã học qua vì vậy không gặp khó khăn gì cả. Chỉ có điều Dương Kinh Thiên sau một đêm phải nằm xuống sàn, khắp người đều đau ê ẩm, dù hắn giấu được hoàng thượng nhưng chẳng thể qua được mắt hoàng hậu. Nhác thấy con trai cau mày khó chịu, hoàng hậu liền xét nét tôi. Chắc chắn người cho rằng hắn đã gặp phải uỷ khuất lớn nên sau khi thỉnh an xong, người cho tôi lui xuống còn Dương Kinh Thiên thì ở lại.Quả nhiên sau khi tôi rời đi liền nhận được lệnh từ một mama, yêu cầu tôi tới chùa An Tâm phạt chép hết hai mươi quyển Đường Nhẫn. Nếu không chép xong sẽ bị tăng lên gấp đôi. Tôi vò nát đống giấy trên bàn, không hổ danh là hoàng hậu, chuyện gì cũng đến tay."Tiểu Tuyết chúng ta đi thôi!" Tôi muốn khởi hành càng sớm càng tốt, nếu để thái tử biết chuyện, chắc chắn hắn sẽ ngăn tôi lại. Vậy nhưng sự xuất hiện của hắn càng làm tôi chán ghét hơn. Thái tử phi bị hoàng hậu trách phạt, thái tử xót vợ mà đi cầu xin hoàng hậu, người ngoài biết nhất định sẽ không phục.Chùa An Tâm ở ngay đằng sau hoàng cung, vốn dĩ hoàng thượng sai người xây lên để làm món quà tặng cho hoàng hậu khi bà hạ sinh được thái tử Dương Kinh Thiên khôi ngô, tuấn tú, văn võ song toàn. Nơi này được Cấm vệ quân bảo vệ rất nghiêm ngặt. Người ngoài không thể bước vào khi chưa có lệnh từ hoàng hậu.Ni cô đưa giao