Tác giả:

Tôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ…

Chương 41

Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Cả đời này Vương Ngọc Đàm sợ nhất chính là bị huỷ hoại dung nhan. Nàng rất sợ Đường Nhân ca ca sẽ không thích nàng nữa. Huynh ấy nói,"Ta thích muội chính vì gương mặt mĩ miều này." Chính vì vậy nàng luôn chăm sóc và bảo vệ chu toàn cho dung nhan. Nàng có thể mắc bệnh, chấp nhận chịu đau đớn hay thậm chí là sự dày vò đến tận tâm gan nhưng nàng quyết không để dung nhan chịu đựng bất cứ sự tổn thương nào.Thế nhưng mọi cố gắng của nàng đã bị Lí Nguyệt Nhi phá huỷ hoàn toàn. Nàng bàng hoàng sờ tay lên trán, ở đó đã xuất hiện một vết sẹo nhỏ nhưng cũng đủ để doạ nàng sợ phát khiếp. Lúc này Tiểu Tuyết đã nhanh chí dùng khăn che đi vết thương, thái giám cũng sắp tới, vậy mà nàng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh. Nàng quyết không tha cho Lí Nguyệt Nhi, nàng ta tội đáng muôn chết.Vương Ngọc Đàm chạy tới trước mặt Lí Nguyệt Nhi, nàng tặng cho một combo sáu cái tát liên tiếp cho nàng ta. Lí Nguyệt Nhi phản ứng chậm chạp, chỉ biết ôm mặt, nước mắt rưng rưng vì đau đớn. Tuy nhiên nàng vẫn chưa thấy hả giận liền túm tóc nàng ta giật hẳn ra đằng sau, cảnh cáo nói,"Lí Nguyệt Nhi, ta sẽ giết ngươi.""Aaa!!!" Tiếng thét chói tai vang xa nghìn dặm của Lí Nguyệt Nhi khiến bọn công công và cung nữ kinh hãi. Ngày hôm nay đích thân thái tử phi ra tay, thử hỏi làm sao bọn họ dám can ngăn đây?"Ta nói cho ngươi biết, ngươi huỷ dung của ta chính là một sai lầm đó. Người đâu mau bắt cô ta lại. Hậu cung phải có quy củ, Lí lương đệ đắc tội với thái tử phi, phạt đánh 20 trượng, cấm túc ba tháng trong phủ." Nàng dứt lời, mặt Lí Nguyệt Nhi liền đanh lại, nàng ta sống chết thoát khỏi vòng vây của quân lính, chạy tới trước mặt nàng, mắng nhiếc nàng,"Ta đường đường là Lí lương đệ được hoàng hậu sủng ái nhất đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của thái tử. Vương Ngọc Đàm, ả tiện nữ nhà ngươi dựa vào cái gì để bắt ta." Không ngờ lời nói của nàng ta vừa dứt, quân lính liền mặt mày hoang mang, nhìn nhau, bọn họ chắc chắn đang ở thế dầu sôi lửa bỏng không biết phải nghe bên nào. Giữa một bên là thái tử phi được thái tử yêu chiều nhất và bên kia là Lí Lương đệ mà hoàng hậu sủng ái nhất. Thật là khó cho bọn họ rồi.Vương Ngọc Đàm chẳng hề nao núng nói,"Dựa vào lời nói của ta." Ánh mắt đầy uy lực của nàng đã khiến quân lính phải khôi phục tâm trí, bắt giữ Lí Nguyệt Nhi, ép nàng ta quỳ gối xuống đất. Sau đó áp giải Lí Nguyệt Nhi đi trong sự ngỡ ngàng và bàng hoàng của những người xung quanh. Đây chắc chắn là một tin động trời của ngày hôm nay, quả không hổ danh là ái nữ của Vương tể tướng. Giọng nói đanh thép và uy lực dũng mãnh của nàng giống y hệt với cha nàng và biểu ca nàng. Bọn họ đã thề từ nay sẽ không dám làm chuyện phật ý nàng nữa."Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi." Lúc này nàng mới chú ý tới Tiểu Tuyết, thần sắc nhợt nhạt và sợ hãi của nàng ấy khiến nàng phải chú ý. Đừng nói là bị nàng dọa cho chết khiếp rồi đấy. Tuy nàng thuộc dạng thờ ơ với thực tại nhưng không đến mức vô cảm như những gì bọn họ vẫn đồn đại. thực tâm khi nàng mười sáu tuổi, chẳng hiểu sao nàng bị đồn không có tình cảm nam nhi, báo hại biểu ca truy lùng tên cẩu tặc cả tháng liền để trừng trị hắn vì tội dám bêu rếu nàng. Hơn nữa là Lí Nguyệt Nhi khơi mào trước vì vậy nàng không sợ nếu có bị hoàng hậu hỏi tội.

Cả đời này Vương Ngọc Đàm sợ nhất chính là bị huỷ hoại dung nhan. Nàng rất sợ Đường Nhân ca ca sẽ không thích nàng nữa. Huynh ấy nói,"Ta thích muội chính vì gương mặt mĩ miều này." Chính vì vậy nàng luôn chăm sóc và bảo vệ chu toàn cho dung nhan. Nàng có thể mắc bệnh, chấp nhận chịu đau đớn hay thậm chí là sự dày vò đến tận tâm gan nhưng nàng quyết không để dung nhan chịu đựng bất cứ sự tổn thương nào.

Thế nhưng mọi cố gắng của nàng đã bị Lí Nguyệt Nhi phá huỷ hoàn toàn. Nàng bàng hoàng sờ tay lên trán, ở đó đã xuất hiện một vết sẹo nhỏ nhưng cũng đủ để doạ nàng sợ phát khiếp. Lúc này Tiểu Tuyết đã nhanh chí dùng khăn che đi vết thương, thái giám cũng sắp tới, vậy mà nàng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh. Nàng quyết không tha cho Lí Nguyệt Nhi, nàng ta tội đáng muôn chết.

Vương Ngọc Đàm chạy tới trước mặt Lí Nguyệt Nhi, nàng tặng cho một combo sáu cái tát liên tiếp cho nàng ta. Lí Nguyệt Nhi phản ứng chậm chạp, chỉ biết ôm mặt, nước mắt rưng rưng vì đau đớn. Tuy nhiên nàng vẫn chưa thấy hả giận liền túm tóc nàng ta giật hẳn ra đằng sau, cảnh cáo nói,"Lí Nguyệt Nhi, ta sẽ giết ngươi."

"Aaa!!!" Tiếng thét chói tai vang xa nghìn dặm của Lí Nguyệt Nhi khiến bọn công công và cung nữ kinh hãi. Ngày hôm nay đích thân thái tử phi ra tay, thử hỏi làm sao bọn họ dám can ngăn đây?

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi huỷ dung của ta chính là một sai lầm đó. Người đâu mau bắt cô ta lại. Hậu cung phải có quy củ, Lí lương đệ đắc tội với thái tử phi, phạt đánh 20 trượng, cấm túc ba tháng trong phủ." Nàng dứt lời, mặt Lí Nguyệt Nhi liền đanh lại, nàng ta sống chết thoát khỏi vòng vây của quân lính, chạy tới trước mặt nàng, mắng nhiếc nàng,"Ta đường đường là Lí lương đệ được hoàng hậu sủng ái nhất đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của thái tử. Vương Ngọc Đàm, ả tiện nữ nhà ngươi dựa vào cái gì để bắt ta." Không ngờ lời nói của nàng ta vừa dứt, quân lính liền mặt mày hoang mang, nhìn nhau, bọn họ chắc chắn đang ở thế dầu sôi lửa bỏng không biết phải nghe bên nào. Giữa một bên là thái tử phi được thái tử yêu chiều nhất và bên kia là Lí Lương đệ mà hoàng hậu sủng ái nhất. Thật là khó cho bọn họ rồi.

Vương Ngọc Đàm chẳng hề nao núng nói,"Dựa vào lời nói của ta." Ánh mắt đầy uy lực của nàng đã khiến quân lính phải khôi phục tâm trí, bắt giữ Lí Nguyệt Nhi, ép nàng ta quỳ gối xuống đất. Sau đó áp giải Lí Nguyệt Nhi đi trong sự ngỡ ngàng và bàng hoàng của những người xung quanh. Đây chắc chắn là một tin động trời của ngày hôm nay, quả không hổ danh là ái nữ của Vương tể tướng. Giọng nói đanh thép và uy lực dũng mãnh của nàng giống y hệt với cha nàng và biểu ca nàng. Bọn họ đã thề từ nay sẽ không dám làm chuyện phật ý nàng nữa.

"Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi." Lúc này nàng mới chú ý tới Tiểu Tuyết, thần sắc nhợt nhạt và sợ hãi của nàng ấy khiến nàng phải chú ý. Đừng nói là bị nàng dọa cho chết khiếp rồi đấy. Tuy nàng thuộc dạng thờ ơ với thực tại nhưng không đến mức vô cảm như những gì bọn họ vẫn đồn đại. thực tâm khi nàng mười sáu tuổi, chẳng hiểu sao nàng bị đồn không có tình cảm nam nhi, báo hại biểu ca truy lùng tên cẩu tặc cả tháng liền để trừng trị hắn vì tội dám bêu rếu nàng. Hơn nữa là Lí Nguyệt Nhi khơi mào trước vì vậy nàng không sợ nếu có bị hoàng hậu hỏi tội.

Ngọc Đàm Hoàng HậuTác giả: Tzs_bambooTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi và Ngọc Đàn lại cãi nhau, thật tình muội muội chỉ kém tôi hai tuổi bởi vậy mới có chuyện hai tỷ muội tranh giành đồ trang sức, tranh giành mọi thứ có trong phủ, từ con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt mà sư bá mang về, chúng tôi thi nhau đòi đặt tên cho con mèo, nào là con mèo sinh ra ở Tây Tạng tất nhiên phải gọi nó là Tiểu Tạng; cái ý kiến của Đàn Nhi khiến mọi người không khỏi bật cười. Còn tôi, bộ lông trắng muốt như tuyết, cặp mắt to tròn đen nhánh của con mèo làm tôi liên tưởng tới cái tên "Tuyết Nhi". Nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi hay Tiểu Tạng có hay đến mấy cũng không bằng cái tên mĩ miều "súc sinh" do cha tôi thuận miệng gọi. Tôi còn nhớ rất rõ lần sinh thần của biểu ca, huynh ấy được hoàng thượng tặng cho một bộ lông cừu vô cùng đẹp. Vốn là đàn ông nên huynh ấy đã mang về nhà tặng cho tôi, không nhờ Ngọc Đàn biết chuyện, muội ấy làm càn trước phòng cha mẹ. Kết quả là với chức danh " tỷ tỷ" tôi phải nhường lại món đồ cho" muội muội" mà cũng từ đó biểu ca không còn mang về bất cứ… Cả đời này Vương Ngọc Đàm sợ nhất chính là bị huỷ hoại dung nhan. Nàng rất sợ Đường Nhân ca ca sẽ không thích nàng nữa. Huynh ấy nói,"Ta thích muội chính vì gương mặt mĩ miều này." Chính vì vậy nàng luôn chăm sóc và bảo vệ chu toàn cho dung nhan. Nàng có thể mắc bệnh, chấp nhận chịu đau đớn hay thậm chí là sự dày vò đến tận tâm gan nhưng nàng quyết không để dung nhan chịu đựng bất cứ sự tổn thương nào.Thế nhưng mọi cố gắng của nàng đã bị Lí Nguyệt Nhi phá huỷ hoàn toàn. Nàng bàng hoàng sờ tay lên trán, ở đó đã xuất hiện một vết sẹo nhỏ nhưng cũng đủ để doạ nàng sợ phát khiếp. Lúc này Tiểu Tuyết đã nhanh chí dùng khăn che đi vết thương, thái giám cũng sắp tới, vậy mà nàng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh. Nàng quyết không tha cho Lí Nguyệt Nhi, nàng ta tội đáng muôn chết.Vương Ngọc Đàm chạy tới trước mặt Lí Nguyệt Nhi, nàng tặng cho một combo sáu cái tát liên tiếp cho nàng ta. Lí Nguyệt Nhi phản ứng chậm chạp, chỉ biết ôm mặt, nước mắt rưng rưng vì đau đớn. Tuy nhiên nàng vẫn chưa thấy hả giận liền túm tóc nàng ta giật hẳn ra đằng sau, cảnh cáo nói,"Lí Nguyệt Nhi, ta sẽ giết ngươi.""Aaa!!!" Tiếng thét chói tai vang xa nghìn dặm của Lí Nguyệt Nhi khiến bọn công công và cung nữ kinh hãi. Ngày hôm nay đích thân thái tử phi ra tay, thử hỏi làm sao bọn họ dám can ngăn đây?"Ta nói cho ngươi biết, ngươi huỷ dung của ta chính là một sai lầm đó. Người đâu mau bắt cô ta lại. Hậu cung phải có quy củ, Lí lương đệ đắc tội với thái tử phi, phạt đánh 20 trượng, cấm túc ba tháng trong phủ." Nàng dứt lời, mặt Lí Nguyệt Nhi liền đanh lại, nàng ta sống chết thoát khỏi vòng vây của quân lính, chạy tới trước mặt nàng, mắng nhiếc nàng,"Ta đường đường là Lí lương đệ được hoàng hậu sủng ái nhất đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của thái tử. Vương Ngọc Đàm, ả tiện nữ nhà ngươi dựa vào cái gì để bắt ta." Không ngờ lời nói của nàng ta vừa dứt, quân lính liền mặt mày hoang mang, nhìn nhau, bọn họ chắc chắn đang ở thế dầu sôi lửa bỏng không biết phải nghe bên nào. Giữa một bên là thái tử phi được thái tử yêu chiều nhất và bên kia là Lí Lương đệ mà hoàng hậu sủng ái nhất. Thật là khó cho bọn họ rồi.Vương Ngọc Đàm chẳng hề nao núng nói,"Dựa vào lời nói của ta." Ánh mắt đầy uy lực của nàng đã khiến quân lính phải khôi phục tâm trí, bắt giữ Lí Nguyệt Nhi, ép nàng ta quỳ gối xuống đất. Sau đó áp giải Lí Nguyệt Nhi đi trong sự ngỡ ngàng và bàng hoàng của những người xung quanh. Đây chắc chắn là một tin động trời của ngày hôm nay, quả không hổ danh là ái nữ của Vương tể tướng. Giọng nói đanh thép và uy lực dũng mãnh của nàng giống y hệt với cha nàng và biểu ca nàng. Bọn họ đã thề từ nay sẽ không dám làm chuyện phật ý nàng nữa."Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi." Lúc này nàng mới chú ý tới Tiểu Tuyết, thần sắc nhợt nhạt và sợ hãi của nàng ấy khiến nàng phải chú ý. Đừng nói là bị nàng dọa cho chết khiếp rồi đấy. Tuy nàng thuộc dạng thờ ơ với thực tại nhưng không đến mức vô cảm như những gì bọn họ vẫn đồn đại. thực tâm khi nàng mười sáu tuổi, chẳng hiểu sao nàng bị đồn không có tình cảm nam nhi, báo hại biểu ca truy lùng tên cẩu tặc cả tháng liền để trừng trị hắn vì tội dám bêu rếu nàng. Hơn nữa là Lí Nguyệt Nhi khơi mào trước vì vậy nàng không sợ nếu có bị hoàng hậu hỏi tội.

Chương 41