Editor: ChieuNinh Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này. Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình. Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp. Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự…
Chương 478: 478: Xa Lánh
Nông Kiều Có PhúcTác giả: Tịch Mịch Thanh TuyềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhEditor: ChieuNinh Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này. Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình. Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp. Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe được tiểu thập nhất xưng hô, lại nhìn thấy cậu hết sức ẩn nhẫn, nội tâm Trần A Phúc cũng không phải là tư vị.Cậu tiến cung một vài ngày, tựa như bỗng chốc lớn lên nhiều tuổi.Trước kia, mặc dù cậu nghe lời, giảo hoạt, nhưng không quá biết che giấu tâm sự, cũng sẽ không ẩn nhẫn.Hoàng cung, thật là địa phương khiến người ta nhanh chóng trưởng thành.Trần A Phúc cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái mà nói: "A, thập nhất điện hạ mặc bộ xiêm y này, càng uy vũ tuấn tú."Lời này không chỉ Đan Hiền phi thích nghe, tiểu thập nhất cũng thẹn thùng cười rộ lên.Hành lễ xong, Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi đều xông lên ôm lấy tiểu thập nhất chân, hô: "Điện điện, điện điện, nhớ, nhớ, nhớ."Tiểu thập vừa nhìn Sở Hàm Yên đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu dắt hai tiểu ca cười nói: "Ta cũng nhớ mọi người." Sau khi cậu ngồi xuống, còn một tay một đứa kéo hai tiểu ca ở bên chân mình.Lúc này, hai thanh âm không hài hòa xuất hiện, một cái là: "Thối Đại Bảo, thối Đại Bảo, thối Đại Bảo..." Là thanh âm Sở Lệnh Trí.Một cái là: "Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút." Cái thanh âm này mặc dù có chút non nớt, vẫn nghe được ra như thanh âm tiểu thập nhất.Chứng kiến hai con vẹt một lớn một nhỏ vỗ cánh kêu loạn, tất cả mọi người cười ha hả.Đặc biệt là Lục công chúa, thích không thôi.Mấy người Trần A Phúc ngồi xuống, Đan Hiền phi vẫy tay gọi Sở Hàm Yên đi qua, ôm nàng nói chuyện cùng Trần A Phúc.Thái tử phi kêu người ôm Tiểu Ngọc Nhi tới, nàng còn lấy qua, ôm không ngừng khen.Đan Hiền phi cùng vài nữ nhân của thái tử đối với mẫu tử mấy người Trần A Phúc đặc biệt lễ ngộ, khiến tâm tình Trần A Phúc cũng trầm tĩnh lại.Nàng nói một ít chuyện lý thú của thập nhất lúc ở dân gian, chọc cho vài nữ nhân cười to không thôi, Đan Hiền phi thì vừa cười lại vừa khóc.Chứng kiến Đan Hiền phi như vậy, Trần A Phúc triệt để yên tâm vì tiểu thập nhất.Nhìn ra được, người mẹ này thiện lương, lại đặc biệt yêu con trai này.Về sau, nếu như mình và tiểu thập nhất xử lý thỏa đáng, hai người có thể đủ bảo trì quan hệ "Quân thần" tốt đẹp.Sau khi nói chuyện một trận, mọi người lại đứng dậy đi Từ Ninh Cung thỉnh an cho thái hậu nương nương.Thái hậu đã bảy mươi mốt tuổi, đầu đầy tóc bạc, xem thân thể còn cường tráng.Bởi vì tiểu thập nhất, cũng bởi vì Sở tam phu nhân, bà rất thích mấy người mẫu tử Trần A Phúc.Bà thưởng mẹ con bọn họ lễ ra mắt, lại kéo tay Trần A Phúc khen nàng lớn lên xinh đẹp, làm điểm tâm ăn ngon, còn giữ bọn họ cùng Đan bọn người Hiền phi ở tại Từ Ninh Cung ăn bữa cơm trưa.Lúc ăn cơm, thái hậu nói cùng Đan Hiền phi: "Ngươi còn nhỏ hơn ai gia nhiều như vậy, mà xem như trung niên, tại sao thanh tâm quả dục như thế, tâm tính còn muốn già hơn ai gia.Hiện tại tiểu cửu đã là thái tử, tiểu thập nhất cũng về đến bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể giữ vững tinh thần sống tốt qua ngày...!Những chuyện trước kia đều cho qua đi, người.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được tiểu thập nhất xưng hô, lại nhìn thấy cậu hết sức ẩn nhẫn, nội tâm Trần A Phúc cũng không phải là tư vị.
Cậu tiến cung một vài ngày, tựa như bỗng chốc lớn lên nhiều tuổi.
Trước kia, mặc dù cậu nghe lời, giảo hoạt, nhưng không quá biết che giấu tâm sự, cũng sẽ không ẩn nhẫn.
Hoàng cung, thật là địa phương khiến người ta nhanh chóng trưởng thành.
Trần A Phúc cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái mà nói: "A, thập nhất điện hạ mặc bộ xiêm y này, càng uy vũ tuấn tú."
Lời này không chỉ Đan Hiền phi thích nghe, tiểu thập nhất cũng thẹn thùng cười rộ lên.
Hành lễ xong, Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi đều xông lên ôm lấy tiểu thập nhất chân, hô: "Điện điện, điện điện, nhớ, nhớ, nhớ."
Tiểu thập vừa nhìn Sở Hàm Yên đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu dắt hai tiểu ca cười nói: "Ta cũng nhớ mọi người." Sau khi cậu ngồi xuống, còn một tay một đứa kéo hai tiểu ca ở bên chân mình.
Lúc này, hai thanh âm không hài hòa xuất hiện, một cái là: "Thối Đại Bảo, thối Đại Bảo, thối Đại Bảo..." Là thanh âm Sở Lệnh Trí.
Một cái là: "Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút." Cái thanh âm này mặc dù có chút non nớt, vẫn nghe được ra như thanh âm tiểu thập nhất.
Chứng kiến hai con vẹt một lớn một nhỏ vỗ cánh kêu loạn, tất cả mọi người cười ha hả.
Đặc biệt là Lục công chúa, thích không thôi.
Mấy người Trần A Phúc ngồi xuống, Đan Hiền phi vẫy tay gọi Sở Hàm Yên đi qua, ôm nàng nói chuyện cùng Trần A Phúc.
Thái tử phi kêu người ôm Tiểu Ngọc Nhi tới, nàng còn lấy qua, ôm không ngừng khen.
Đan Hiền phi cùng vài nữ nhân của thái tử đối với mẫu tử mấy người Trần A Phúc đặc biệt lễ ngộ, khiến tâm tình Trần A Phúc cũng trầm tĩnh lại.
Nàng nói một ít chuyện lý thú của thập nhất lúc ở dân gian, chọc cho vài nữ nhân cười to không thôi, Đan Hiền phi thì vừa cười lại vừa khóc.
Chứng kiến Đan Hiền phi như vậy, Trần A Phúc triệt để yên tâm vì tiểu thập nhất.
Nhìn ra được, người mẹ này thiện lương, lại đặc biệt yêu con trai này.
Về sau, nếu như mình và tiểu thập nhất xử lý thỏa đáng, hai người có thể đủ bảo trì quan hệ "Quân thần" tốt đẹp.
Sau khi nói chuyện một trận, mọi người lại đứng dậy đi Từ Ninh Cung thỉnh an cho thái hậu nương nương.
Thái hậu đã bảy mươi mốt tuổi, đầu đầy tóc bạc, xem thân thể còn cường tráng.
Bởi vì tiểu thập nhất, cũng bởi vì Sở tam phu nhân, bà rất thích mấy người mẫu tử Trần A Phúc.
Bà thưởng mẹ con bọn họ lễ ra mắt, lại kéo tay Trần A Phúc khen nàng lớn lên xinh đẹp, làm điểm tâm ăn ngon, còn giữ bọn họ cùng Đan bọn người Hiền phi ở tại Từ Ninh Cung ăn bữa cơm trưa.
Lúc ăn cơm, thái hậu nói cùng Đan Hiền phi: "Ngươi còn nhỏ hơn ai gia nhiều như vậy, mà xem như trung niên, tại sao thanh tâm quả dục như thế, tâm tính còn muốn già hơn ai gia.
Hiện tại tiểu cửu đã là thái tử, tiểu thập nhất cũng về đến bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể giữ vững tinh thần sống tốt qua ngày...!Những chuyện trước kia đều cho qua đi, người
.
Nông Kiều Có PhúcTác giả: Tịch Mịch Thanh TuyềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhEditor: ChieuNinh Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này. Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình. Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp. Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe được tiểu thập nhất xưng hô, lại nhìn thấy cậu hết sức ẩn nhẫn, nội tâm Trần A Phúc cũng không phải là tư vị.Cậu tiến cung một vài ngày, tựa như bỗng chốc lớn lên nhiều tuổi.Trước kia, mặc dù cậu nghe lời, giảo hoạt, nhưng không quá biết che giấu tâm sự, cũng sẽ không ẩn nhẫn.Hoàng cung, thật là địa phương khiến người ta nhanh chóng trưởng thành.Trần A Phúc cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái mà nói: "A, thập nhất điện hạ mặc bộ xiêm y này, càng uy vũ tuấn tú."Lời này không chỉ Đan Hiền phi thích nghe, tiểu thập nhất cũng thẹn thùng cười rộ lên.Hành lễ xong, Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi đều xông lên ôm lấy tiểu thập nhất chân, hô: "Điện điện, điện điện, nhớ, nhớ, nhớ."Tiểu thập vừa nhìn Sở Hàm Yên đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu dắt hai tiểu ca cười nói: "Ta cũng nhớ mọi người." Sau khi cậu ngồi xuống, còn một tay một đứa kéo hai tiểu ca ở bên chân mình.Lúc này, hai thanh âm không hài hòa xuất hiện, một cái là: "Thối Đại Bảo, thối Đại Bảo, thối Đại Bảo..." Là thanh âm Sở Lệnh Trí.Một cái là: "Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút." Cái thanh âm này mặc dù có chút non nớt, vẫn nghe được ra như thanh âm tiểu thập nhất.Chứng kiến hai con vẹt một lớn một nhỏ vỗ cánh kêu loạn, tất cả mọi người cười ha hả.Đặc biệt là Lục công chúa, thích không thôi.Mấy người Trần A Phúc ngồi xuống, Đan Hiền phi vẫy tay gọi Sở Hàm Yên đi qua, ôm nàng nói chuyện cùng Trần A Phúc.Thái tử phi kêu người ôm Tiểu Ngọc Nhi tới, nàng còn lấy qua, ôm không ngừng khen.Đan Hiền phi cùng vài nữ nhân của thái tử đối với mẫu tử mấy người Trần A Phúc đặc biệt lễ ngộ, khiến tâm tình Trần A Phúc cũng trầm tĩnh lại.Nàng nói một ít chuyện lý thú của thập nhất lúc ở dân gian, chọc cho vài nữ nhân cười to không thôi, Đan Hiền phi thì vừa cười lại vừa khóc.Chứng kiến Đan Hiền phi như vậy, Trần A Phúc triệt để yên tâm vì tiểu thập nhất.Nhìn ra được, người mẹ này thiện lương, lại đặc biệt yêu con trai này.Về sau, nếu như mình và tiểu thập nhất xử lý thỏa đáng, hai người có thể đủ bảo trì quan hệ "Quân thần" tốt đẹp.Sau khi nói chuyện một trận, mọi người lại đứng dậy đi Từ Ninh Cung thỉnh an cho thái hậu nương nương.Thái hậu đã bảy mươi mốt tuổi, đầu đầy tóc bạc, xem thân thể còn cường tráng.Bởi vì tiểu thập nhất, cũng bởi vì Sở tam phu nhân, bà rất thích mấy người mẫu tử Trần A Phúc.Bà thưởng mẹ con bọn họ lễ ra mắt, lại kéo tay Trần A Phúc khen nàng lớn lên xinh đẹp, làm điểm tâm ăn ngon, còn giữ bọn họ cùng Đan bọn người Hiền phi ở tại Từ Ninh Cung ăn bữa cơm trưa.Lúc ăn cơm, thái hậu nói cùng Đan Hiền phi: "Ngươi còn nhỏ hơn ai gia nhiều như vậy, mà xem như trung niên, tại sao thanh tâm quả dục như thế, tâm tính còn muốn già hơn ai gia.Hiện tại tiểu cửu đã là thái tử, tiểu thập nhất cũng về đến bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể giữ vững tinh thần sống tốt qua ngày...!Những chuyện trước kia đều cho qua đi, người.