Editor: ChieuNinh Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này. Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình. Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp. Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự…
Chương 482: 482: Bình Định
Nông Kiều Có PhúcTác giả: Tịch Mịch Thanh TuyềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhEditor: ChieuNinh Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này. Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình. Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp. Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai khắc sau, đầy tớ đến báo: "Lão hầu gia nói đại tỷ nhi nhát gan, chỗ nào cũng không thể đi.Chờ qua hai năm, nàng gan lớn một chút, lại để nàng đơn độc ra ngoài."Bị mất mặt chói lọi, sắc mặt mẹ con Mã tam nãi nãi không khỏi nhìn không tốt, Mã đại phu nhân cũng đặt dung mạo xuống.Trần A Phúc làm bộ như không nhìn ra, đưa bọn họ đến ngoài viện.Trông không đến bóng lưng các nàng, Sở tiểu cô nương mới nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con không thích các nàng, các nàng không phải thật tâm đối tốt với con."Trần A Phúc đau lòng một trận.Thầm nghĩ, nếu thật tâm đối tốt với con, cũng sẽ không để mặc Vinh Chiêu dày vò con đến ngu đần mà mặc kệ.Bây giờ nhìn con sống ngày khá giả, lại l**m mặt đến cửa kết thân.Liền kéo tay nhỏ của nàng dùng sức nhéo nhéo, nói: "Không thích, về sau liền ít lui tới."Tiểu cô nương rầu rĩ đi nghỉ ngơi buổi trưa, Diệu nhi mới nhỏ giọng bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, vị Mã tứ cô nương kia càng không ngừng nói cùng đại tỷ nhi thiếu phu nhân trước tốt như thế nào, còn hỏi thăm đồ cưới của đại nãi nãi trước là bảo quản như thế nào...!Đại tỷ nhi trước còn ứng phó nàng vài câu, nói đại nãi nãi đối tốt với mình như thế nào.Nhưng Mã tứ cô nương tựa như không nghe thấy, chỉ dặn dò đại tỷ nhi phải hiếu kính cẩn thận đại gia cùng Hầu gia, chỉ có bọn họ mới là chổ dựa lớn nhất của đại tỷ nhi.Về sau, đại tỷ nhi ngay cả nói cũng không thèm nói cùng nàng."Trần A Phúc gật đầu.Vị Mã đại phu nhân kia vừa nhìn chính là muốn thông qua tiểu cô nương kéo tốt quan hệ hai phủ, mà Mã tam nãi nãi hơn nữa là muốn thông qua tiểu cô nương được một ít lợi ích thực tế.Vì có được lợi ích thực tế càng nhiều, đương nhiên muốn tìm cách vặn quan hệ tiểu cô nương cùng kế mẫu.Chỉ là cũng quá gấp gáp một chút, mới vừa gặp mặt liền nhắc đến đồ cưới mẹ đẻ của con bé, hoàn toàn không để ý cảm thụ của tiểu cô nương.Tiểu thập nhất cùng Tiểu Lý Hiên cho dù không vui vẻ, Trần A Phúc cũng không có biện pháp.Nhưng tiểu cô nương liền ở bên cạnh chính mình, mình sẽ tận hết thảy có khả năng làm cho nàng vui vẻ, đồng dạng vui vẻ như ở phủ Định Châu cùng nông thôn.Còn có ba con trai con gái khác, về sau nơi này chính là nhà bọn họ sinh sống lâu dài, nhất định cần phải để bọn họ vui vẻ, tự do sinh sống tại đây.Nàng đang nghĩ ngợi tâm sự, nghe được trong giường nhỏ truyền đến thanh âm "A, a".Nàng đi tới vừa nhìn, là Tiểu Ngọc Nhi tỉnh.Cô gái nhỏ cũng không hay khóc, đối diện nàng phun bong bóng nhỏ.Chứng kiến nữ nhi phấn ngọc đồng dạng, trong lòng Trần A Phúc mềm mại.Nàng cúi người bồng con gái lên, hôn nó một cái, thấp giọng nói chuyện cùng con bé.Chờ bọn nhỏ đều tỉnh lại, Trần A Phúc lại dẫn bọn họ cùng một nhà Truy Phong đi An Vinh Đường.Ngủ một giấc, tiểu cô nương hình như đã quên mấy người Mã gia mang đến không vui cho nàng, dọc theo đường đi cười tủm tỉm, càng thêm dính Trần A Phúc, sít sao kéo tay nàng.Chứng kiến phía trước hai tiểu ca chơi đùa cùng thật dài, ngắn ngủi, khuê nữ xác thực lại dín nương một chút.Trần A Phúc vui thích trong lòng, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Sở.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai khắc sau, đầy tớ đến báo: "Lão hầu gia nói đại tỷ nhi nhát gan, chỗ nào cũng không thể đi.
Chờ qua hai năm, nàng gan lớn một chút, lại để nàng đơn độc ra ngoài."
Bị mất mặt chói lọi, sắc mặt mẹ con Mã tam nãi nãi không khỏi nhìn không tốt, Mã đại phu nhân cũng đặt dung mạo xuống.
Trần A Phúc làm bộ như không nhìn ra, đưa bọn họ đến ngoài viện.
Trông không đến bóng lưng các nàng, Sở tiểu cô nương mới nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con không thích các nàng, các nàng không phải thật tâm đối tốt với con."
Trần A Phúc đau lòng một trận.
Thầm nghĩ, nếu thật tâm đối tốt với con, cũng sẽ không để mặc Vinh Chiêu dày vò con đến ngu đần mà mặc kệ.
Bây giờ nhìn con sống ngày khá giả, lại l**m mặt đến cửa kết thân.
Liền kéo tay nhỏ của nàng dùng sức nhéo nhéo, nói: "Không thích, về sau liền ít lui tới."
Tiểu cô nương rầu rĩ đi nghỉ ngơi buổi trưa, Diệu nhi mới nhỏ giọng bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, vị Mã tứ cô nương kia càng không ngừng nói cùng đại tỷ nhi thiếu phu nhân trước tốt như thế nào, còn hỏi thăm đồ cưới của đại nãi nãi trước là bảo quản như thế nào...!Đại tỷ nhi trước còn ứng phó nàng vài câu, nói đại nãi nãi đối tốt với mình như thế nào.
Nhưng Mã tứ cô nương tựa như không nghe thấy, chỉ dặn dò đại tỷ nhi phải hiếu kính cẩn thận đại gia cùng Hầu gia, chỉ có bọn họ mới là chổ dựa lớn nhất của đại tỷ nhi.
Về sau, đại tỷ nhi ngay cả nói cũng không thèm nói cùng nàng."
Trần A Phúc gật đầu.
Vị Mã đại phu nhân kia vừa nhìn chính là muốn thông qua tiểu cô nương kéo tốt quan hệ hai phủ, mà Mã tam nãi nãi hơn nữa là muốn thông qua tiểu cô nương được một ít lợi ích thực tế.
Vì có được lợi ích thực tế càng nhiều, đương nhiên muốn tìm cách vặn quan hệ tiểu cô nương cùng kế mẫu.
Chỉ là cũng quá gấp gáp một chút, mới vừa gặp mặt liền nhắc đến đồ cưới mẹ đẻ của con bé, hoàn toàn không để ý cảm thụ của tiểu cô nương.
Tiểu thập nhất cùng Tiểu Lý Hiên cho dù không vui vẻ, Trần A Phúc cũng không có biện pháp.
Nhưng tiểu cô nương liền ở bên cạnh chính mình, mình sẽ tận hết thảy có khả năng làm cho nàng vui vẻ, đồng dạng vui vẻ như ở phủ Định Châu cùng nông thôn.
Còn có ba con trai con gái khác, về sau nơi này chính là nhà bọn họ sinh sống lâu dài, nhất định cần phải để bọn họ vui vẻ, tự do sinh sống tại đây.
Nàng đang nghĩ ngợi tâm sự, nghe được trong giường nhỏ truyền đến thanh âm "A, a".
Nàng đi tới vừa nhìn, là Tiểu Ngọc Nhi tỉnh.
Cô gái nhỏ cũng không hay khóc, đối diện nàng phun bong bóng nhỏ.
Chứng kiến nữ nhi phấn ngọc đồng dạng, trong lòng Trần A Phúc mềm mại.
Nàng cúi người bồng con gái lên, hôn nó một cái, thấp giọng nói chuyện cùng con bé.
Chờ bọn nhỏ đều tỉnh lại, Trần A Phúc lại dẫn bọn họ cùng một nhà Truy Phong đi An Vinh Đường.
Ngủ một giấc, tiểu cô nương hình như đã quên mấy người Mã gia mang đến không vui cho nàng, dọc theo đường đi cười tủm tỉm, càng thêm dính Trần A Phúc, sít sao kéo tay nàng.
Chứng kiến phía trước hai tiểu ca chơi đùa cùng thật dài, ngắn ngủi, khuê nữ xác thực lại dín nương một chút.
Trần A Phúc vui thích trong lòng, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Sở
.
Nông Kiều Có PhúcTác giả: Tịch Mịch Thanh TuyềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhEditor: ChieuNinh Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này. Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình. Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp. Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai khắc sau, đầy tớ đến báo: "Lão hầu gia nói đại tỷ nhi nhát gan, chỗ nào cũng không thể đi.Chờ qua hai năm, nàng gan lớn một chút, lại để nàng đơn độc ra ngoài."Bị mất mặt chói lọi, sắc mặt mẹ con Mã tam nãi nãi không khỏi nhìn không tốt, Mã đại phu nhân cũng đặt dung mạo xuống.Trần A Phúc làm bộ như không nhìn ra, đưa bọn họ đến ngoài viện.Trông không đến bóng lưng các nàng, Sở tiểu cô nương mới nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con không thích các nàng, các nàng không phải thật tâm đối tốt với con."Trần A Phúc đau lòng một trận.Thầm nghĩ, nếu thật tâm đối tốt với con, cũng sẽ không để mặc Vinh Chiêu dày vò con đến ngu đần mà mặc kệ.Bây giờ nhìn con sống ngày khá giả, lại l**m mặt đến cửa kết thân.Liền kéo tay nhỏ của nàng dùng sức nhéo nhéo, nói: "Không thích, về sau liền ít lui tới."Tiểu cô nương rầu rĩ đi nghỉ ngơi buổi trưa, Diệu nhi mới nhỏ giọng bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, vị Mã tứ cô nương kia càng không ngừng nói cùng đại tỷ nhi thiếu phu nhân trước tốt như thế nào, còn hỏi thăm đồ cưới của đại nãi nãi trước là bảo quản như thế nào...!Đại tỷ nhi trước còn ứng phó nàng vài câu, nói đại nãi nãi đối tốt với mình như thế nào.Nhưng Mã tứ cô nương tựa như không nghe thấy, chỉ dặn dò đại tỷ nhi phải hiếu kính cẩn thận đại gia cùng Hầu gia, chỉ có bọn họ mới là chổ dựa lớn nhất của đại tỷ nhi.Về sau, đại tỷ nhi ngay cả nói cũng không thèm nói cùng nàng."Trần A Phúc gật đầu.Vị Mã đại phu nhân kia vừa nhìn chính là muốn thông qua tiểu cô nương kéo tốt quan hệ hai phủ, mà Mã tam nãi nãi hơn nữa là muốn thông qua tiểu cô nương được một ít lợi ích thực tế.Vì có được lợi ích thực tế càng nhiều, đương nhiên muốn tìm cách vặn quan hệ tiểu cô nương cùng kế mẫu.Chỉ là cũng quá gấp gáp một chút, mới vừa gặp mặt liền nhắc đến đồ cưới mẹ đẻ của con bé, hoàn toàn không để ý cảm thụ của tiểu cô nương.Tiểu thập nhất cùng Tiểu Lý Hiên cho dù không vui vẻ, Trần A Phúc cũng không có biện pháp.Nhưng tiểu cô nương liền ở bên cạnh chính mình, mình sẽ tận hết thảy có khả năng làm cho nàng vui vẻ, đồng dạng vui vẻ như ở phủ Định Châu cùng nông thôn.Còn có ba con trai con gái khác, về sau nơi này chính là nhà bọn họ sinh sống lâu dài, nhất định cần phải để bọn họ vui vẻ, tự do sinh sống tại đây.Nàng đang nghĩ ngợi tâm sự, nghe được trong giường nhỏ truyền đến thanh âm "A, a".Nàng đi tới vừa nhìn, là Tiểu Ngọc Nhi tỉnh.Cô gái nhỏ cũng không hay khóc, đối diện nàng phun bong bóng nhỏ.Chứng kiến nữ nhi phấn ngọc đồng dạng, trong lòng Trần A Phúc mềm mại.Nàng cúi người bồng con gái lên, hôn nó một cái, thấp giọng nói chuyện cùng con bé.Chờ bọn nhỏ đều tỉnh lại, Trần A Phúc lại dẫn bọn họ cùng một nhà Truy Phong đi An Vinh Đường.Ngủ một giấc, tiểu cô nương hình như đã quên mấy người Mã gia mang đến không vui cho nàng, dọc theo đường đi cười tủm tỉm, càng thêm dính Trần A Phúc, sít sao kéo tay nàng.Chứng kiến phía trước hai tiểu ca chơi đùa cùng thật dài, ngắn ngủi, khuê nữ xác thực lại dín nương một chút.Trần A Phúc vui thích trong lòng, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Sở.