Cô gái ngước nhìn chàng trai và nói: -Anh à, anh có biết khi yêu thì điều gì làm người ta vui nhất không? Chàng trai nhanh nhảu đáp: - Có phải là nắm tay, ôm, hôn và trao lời yêu và ở bên nhau hàng ngày hàng giờ nè. Cô gái cười rồi nói tiếp: -Thế anh biết khi giận hờn thì sẽ như thế nào hở anh? Chàng trai suy nghĩ 1 hồi lâu và đáp: - Thì họ sẽ cố tranh luận là đúng rồi sau đó không nhắn tin hay gọi cho nhau. Còn gì nữa không? Cô gái nhìn chàng trai và tiếp tục nói: - Thế khi chia tay nhau ai sẽ là người đứng lại để nhìn người kia bước đi? Chàng trai đặt bàn tay của mình lên bàn tay kia sau đó ngập ngừng nói: -.... E...M... Em.... Cô gái quay sang nhìn chàng trai với đôi mắt trìu mến dịu dàng hỏi: - Sao anh? Từ nay em sẽ bước ra khỏi bầu trời của anh. Vì em biết trong cái bầu trời ấy mình chưa từng được tồn tại dù chỉ là 1 góc nhỏ khuất nắng, và giờ đây đã có người mới bên anh thay cho em rồi thế nên em không cần phải ở bên cạnh anh quan tâm yêu thương và làm phiền tới anh nữa, em sẽ…
Chương 49: Chẳng có gì có thể thay đổi tình yêu anh dành cho em 2
Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ NởTác giả: Lục Nhược LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCô gái ngước nhìn chàng trai và nói: -Anh à, anh có biết khi yêu thì điều gì làm người ta vui nhất không? Chàng trai nhanh nhảu đáp: - Có phải là nắm tay, ôm, hôn và trao lời yêu và ở bên nhau hàng ngày hàng giờ nè. Cô gái cười rồi nói tiếp: -Thế anh biết khi giận hờn thì sẽ như thế nào hở anh? Chàng trai suy nghĩ 1 hồi lâu và đáp: - Thì họ sẽ cố tranh luận là đúng rồi sau đó không nhắn tin hay gọi cho nhau. Còn gì nữa không? Cô gái nhìn chàng trai và tiếp tục nói: - Thế khi chia tay nhau ai sẽ là người đứng lại để nhìn người kia bước đi? Chàng trai đặt bàn tay của mình lên bàn tay kia sau đó ngập ngừng nói: -.... E...M... Em.... Cô gái quay sang nhìn chàng trai với đôi mắt trìu mến dịu dàng hỏi: - Sao anh? Từ nay em sẽ bước ra khỏi bầu trời của anh. Vì em biết trong cái bầu trời ấy mình chưa từng được tồn tại dù chỉ là 1 góc nhỏ khuất nắng, và giờ đây đã có người mới bên anh thay cho em rồi thế nên em không cần phải ở bên cạnh anh quan tâm yêu thương và làm phiền tới anh nữa, em sẽ… Đóa Lệ khẽ gật đầu nhìn người nhân viên đó và đáp: - Đúng rồi, tôi là Tô Đóa Lệ mà sao anh lại hỏi như vậy? - Cảm phiền cô Đóa Lệ đưa tay ra và nhắm mắt lại được không ạ? Đóa Lệ tuy thắc mắc nhưng vẫn vui vẻ làm theo lời đề nghị của người nhân viên phục vụ kia, cô đưa tay cho người ấy cầm rồi nhắm mắt lại bước đi theo. Cô được mời ngồi xuống ghế và kèm theo lời nhắn đó là không được mắt ra cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc. Đóa Lệ không khỏi hồi hộp trước lời đề nghị này, cô mở mắt mình he hé để nhìn mọi thứ xung quanh như thế nào thì bị người phục vụ đi lại bảo cô nhắm chặt mắt của mình lại và ngồi chờ. Kỳ Tường bước từ từ đến cây piano đặt bên cạnh bàn ăn cô đang ngồi, sau đó anh bắt đầu chơi bài nhạc “nothing ‘s gonna change my love for you” giai điệu du dương, lãng mạn bắt đầu nổi lên cũng là lúc Đóa Lệ mở mắt ra nhìn không gian xung quanh mình đã được trang trí những họa tiết đơn giản cùng với tông màu hồng phấn mà mình thích nhất, sau đó quay sang thì thấy bóng dáng người con trai mình yêu đang ngồi đàn một cách say sưa tập trung, cô cười ra nước mắt khi ngắm nhìn anh ngồi trên ghế và đàn bài hát mà cô yêu thích nhất, cô nhớ lại câu hỏi của anh đã từng hỏi mình “em yêu thích bài hát nào nhất vậy vợ yêu của anh” không cần phải suy nghĩ lâu cô liền quay sang đáp “nothing’ s gonna change my love for you đó anh yêu, em từng ước rằng sẽ có một người con trai ngồi đàn bài hát này cho em nhân dịp kỉ niệm ngày quen nhau của hai đứa. Chỉ cần nhiêu đó thôi em mãn nguyện rồi, hihi” và giờ đây điều ước ấy đã thành sự thật rồi. Cô càng ngày càng yêu anh say đắm hơn khi anh đưa cô đi qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bản nhạc kết thúc anh cầm nhánh hoa hồng đỏ đi đến bên cô cùng với nụ cười hạnh phúc trên môi khẽ dịu dàng nói: - Đóa Lệ à, Anh Yêu Em. Cô đứng dậy ôm chằm lấy cổ anh sau đó nghẹn ngào trong những giọt nước mắt hạnh phúc nói: - Em rất là hạnh phúc không thể nào diễn tả thành lời được. Em yêu anh nhiều hơn những gì em nghĩ. – nói xong cô hôn lấy anh một cách say đắm. Buổi tối hôm ấy hai người đã có một buổi tối tuyệt vời và hạnh phúc bên nhau.
Đóa Lệ khẽ gật đầu nhìn người nhân viên đó và đáp:
- Đúng rồi, tôi là Tô Đóa Lệ mà sao anh lại hỏi như vậy?
- Cảm phiền cô Đóa Lệ đưa tay ra và nhắm mắt lại được không ạ?
Đóa Lệ tuy thắc mắc nhưng vẫn vui vẻ làm theo lời đề nghị của người nhân viên phục vụ kia, cô đưa tay cho người ấy cầm rồi nhắm mắt lại bước đi theo. Cô được mời ngồi xuống ghế và kèm theo lời nhắn đó là không được mắt ra cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc. Đóa Lệ không khỏi hồi hộp trước lời đề nghị này, cô mở mắt mình he hé để nhìn mọi thứ xung quanh như thế nào thì bị người phục vụ đi lại bảo cô nhắm chặt mắt của mình lại và ngồi chờ. Kỳ Tường bước từ từ đến cây piano đặt bên cạnh bàn ăn cô đang ngồi, sau đó anh bắt đầu chơi bài nhạc “nothing ‘s gonna change my love for you” giai điệu du dương, lãng mạn bắt đầu nổi lên cũng là lúc Đóa Lệ mở mắt ra nhìn không gian xung quanh mình đã được trang trí những họa tiết đơn giản cùng với tông màu hồng phấn mà mình thích nhất, sau đó quay sang thì thấy bóng dáng người con trai mình yêu đang ngồi đàn một cách say sưa tập trung, cô cười ra nước mắt khi ngắm nhìn anh ngồi trên ghế và đàn bài hát mà cô yêu thích nhất, cô nhớ lại câu hỏi của anh đã từng hỏi mình “em yêu thích bài hát nào nhất vậy vợ yêu của anh” không cần phải suy nghĩ lâu cô liền quay sang đáp “nothing’ s gonna change my love for you đó anh yêu, em từng ước rằng sẽ có một người con trai ngồi đàn bài hát này cho em nhân dịp kỉ niệm ngày quen nhau của hai đứa. Chỉ cần nhiêu đó thôi em mãn nguyện rồi, hihi” và giờ đây điều ước ấy đã thành sự thật rồi. Cô càng ngày càng yêu anh say đắm hơn khi anh đưa cô đi qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bản nhạc kết thúc anh cầm nhánh hoa hồng đỏ đi đến bên cô cùng với nụ cười hạnh phúc trên môi khẽ dịu dàng nói:
- Đóa Lệ à, Anh Yêu Em.
Cô đứng dậy ôm chằm lấy cổ anh sau đó nghẹn ngào trong những giọt nước mắt hạnh phúc nói:
- Em rất là hạnh phúc không thể nào diễn tả thành lời được. Em yêu anh nhiều hơn những gì em nghĩ. – nói xong cô hôn lấy anh một cách say đắm.
Buổi tối hôm ấy hai người đã có một buổi tối tuyệt vời và hạnh phúc bên nhau.
Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ NởTác giả: Lục Nhược LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCô gái ngước nhìn chàng trai và nói: -Anh à, anh có biết khi yêu thì điều gì làm người ta vui nhất không? Chàng trai nhanh nhảu đáp: - Có phải là nắm tay, ôm, hôn và trao lời yêu và ở bên nhau hàng ngày hàng giờ nè. Cô gái cười rồi nói tiếp: -Thế anh biết khi giận hờn thì sẽ như thế nào hở anh? Chàng trai suy nghĩ 1 hồi lâu và đáp: - Thì họ sẽ cố tranh luận là đúng rồi sau đó không nhắn tin hay gọi cho nhau. Còn gì nữa không? Cô gái nhìn chàng trai và tiếp tục nói: - Thế khi chia tay nhau ai sẽ là người đứng lại để nhìn người kia bước đi? Chàng trai đặt bàn tay của mình lên bàn tay kia sau đó ngập ngừng nói: -.... E...M... Em.... Cô gái quay sang nhìn chàng trai với đôi mắt trìu mến dịu dàng hỏi: - Sao anh? Từ nay em sẽ bước ra khỏi bầu trời của anh. Vì em biết trong cái bầu trời ấy mình chưa từng được tồn tại dù chỉ là 1 góc nhỏ khuất nắng, và giờ đây đã có người mới bên anh thay cho em rồi thế nên em không cần phải ở bên cạnh anh quan tâm yêu thương và làm phiền tới anh nữa, em sẽ… Đóa Lệ khẽ gật đầu nhìn người nhân viên đó và đáp: - Đúng rồi, tôi là Tô Đóa Lệ mà sao anh lại hỏi như vậy? - Cảm phiền cô Đóa Lệ đưa tay ra và nhắm mắt lại được không ạ? Đóa Lệ tuy thắc mắc nhưng vẫn vui vẻ làm theo lời đề nghị của người nhân viên phục vụ kia, cô đưa tay cho người ấy cầm rồi nhắm mắt lại bước đi theo. Cô được mời ngồi xuống ghế và kèm theo lời nhắn đó là không được mắt ra cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc. Đóa Lệ không khỏi hồi hộp trước lời đề nghị này, cô mở mắt mình he hé để nhìn mọi thứ xung quanh như thế nào thì bị người phục vụ đi lại bảo cô nhắm chặt mắt của mình lại và ngồi chờ. Kỳ Tường bước từ từ đến cây piano đặt bên cạnh bàn ăn cô đang ngồi, sau đó anh bắt đầu chơi bài nhạc “nothing ‘s gonna change my love for you” giai điệu du dương, lãng mạn bắt đầu nổi lên cũng là lúc Đóa Lệ mở mắt ra nhìn không gian xung quanh mình đã được trang trí những họa tiết đơn giản cùng với tông màu hồng phấn mà mình thích nhất, sau đó quay sang thì thấy bóng dáng người con trai mình yêu đang ngồi đàn một cách say sưa tập trung, cô cười ra nước mắt khi ngắm nhìn anh ngồi trên ghế và đàn bài hát mà cô yêu thích nhất, cô nhớ lại câu hỏi của anh đã từng hỏi mình “em yêu thích bài hát nào nhất vậy vợ yêu của anh” không cần phải suy nghĩ lâu cô liền quay sang đáp “nothing’ s gonna change my love for you đó anh yêu, em từng ước rằng sẽ có một người con trai ngồi đàn bài hát này cho em nhân dịp kỉ niệm ngày quen nhau của hai đứa. Chỉ cần nhiêu đó thôi em mãn nguyện rồi, hihi” và giờ đây điều ước ấy đã thành sự thật rồi. Cô càng ngày càng yêu anh say đắm hơn khi anh đưa cô đi qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bản nhạc kết thúc anh cầm nhánh hoa hồng đỏ đi đến bên cô cùng với nụ cười hạnh phúc trên môi khẽ dịu dàng nói: - Đóa Lệ à, Anh Yêu Em. Cô đứng dậy ôm chằm lấy cổ anh sau đó nghẹn ngào trong những giọt nước mắt hạnh phúc nói: - Em rất là hạnh phúc không thể nào diễn tả thành lời được. Em yêu anh nhiều hơn những gì em nghĩ. – nói xong cô hôn lấy anh một cách say đắm. Buổi tối hôm ấy hai người đã có một buổi tối tuyệt vời và hạnh phúc bên nhau.