Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 11-3: Cắn (3)

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Khi hắn lấy lại tinh thần thì trên cổ truyền tới đau đớn và ngửi được mùi máu tanh. Nhìn xuống liền thấy ai đó đang há mồm cạp cổ mình đến chảy máu giống như nàng đang trút hết những kìm nén trong nhiều ngày qua đối với hắn. Hắn híp híp mắt đưa tay nhéo mạnh lên má nàng.Mặc Viên bị đau liền nhả cổ hắn ra trừng mắt nhìn hắn một hồi: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân ngươi còn không lấy móng vuốt của ngươi khỏi mặt ta.”“Hóa ra con thỏ ngố nhà ngươi cũng còn biết là nam nữ khác biệt??? Vậy lúc nãy là ai cắn ta vậy, hử???” Bạch Nhất quân nhìn nhìn nàng, không những không thả tay ra mà còn tăng thêm chút lực khiến Mặc Viên la oai oái.“Á……. Đau quá…. Họ Bạch kia mau thả tay ra.”“Không thả”. Bạch Nhất Quân điềm tĩnh nói. Nhưng thật sự mà nói thì hắn không muốn thả thật. Mặt nàng mềm mềm mịn mịn cảm giác rất tốt, nhất là nàng đang giận đỏ mặt trừng hắn thì càng khiến hắn muốn trêu nàng nhiều hơn.“ Ngươi… Ngươi…. Không biết thương hoa tiếc ngọc.”“Ngươi chẳng phải hoa cũng không phải ngọc thì ta cần gì phải thương với tiếc.”“Ngươi…… Ngươi….”Mặc đại thỏ ngố á khẩu.Trận thứ ba: cả hai đều không lành lặn =>Lưỡng bại câu thương.

Khi hắn lấy lại tinh thần thì trên cổ truyền tới đau đớn và ngửi được mùi máu tanh. Nhìn xuống liền thấy ai đó đang há mồm cạp cổ mình đến chảy máu giống như nàng đang trút hết những kìm nén trong nhiều ngày qua đối với hắn. Hắn híp híp mắt đưa tay nhéo mạnh lên má nàng.

Mặc Viên bị đau liền nhả cổ hắn ra trừng mắt nhìn hắn một hồi: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân ngươi còn không lấy móng vuốt của ngươi khỏi mặt ta.”

“Hóa ra con thỏ ngố nhà ngươi cũng còn biết là nam nữ khác biệt??? Vậy lúc nãy là ai cắn ta vậy, hử???” Bạch Nhất quân nhìn nhìn nàng, không những không thả tay ra mà còn tăng thêm chút lực khiến Mặc Viên la oai oái.

“Á……. Đau quá…. Họ Bạch kia mau thả tay ra.”

“Không thả”. Bạch Nhất Quân điềm tĩnh nói. Nhưng thật sự mà nói thì hắn không muốn thả thật. Mặt nàng mềm mềm mịn mịn cảm giác rất tốt, nhất là nàng đang giận đỏ mặt trừng hắn thì càng khiến hắn muốn trêu nàng nhiều hơn.

“ Ngươi… Ngươi…. Không biết thương hoa tiếc ngọc.”

“Ngươi chẳng phải hoa cũng không phải ngọc thì ta cần gì phải thương với tiếc.”

“Ngươi…… Ngươi….”Mặc đại thỏ ngố á khẩu.

Trận thứ ba: cả hai đều không lành lặn =>Lưỡng bại câu thương.

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Khi hắn lấy lại tinh thần thì trên cổ truyền tới đau đớn và ngửi được mùi máu tanh. Nhìn xuống liền thấy ai đó đang há mồm cạp cổ mình đến chảy máu giống như nàng đang trút hết những kìm nén trong nhiều ngày qua đối với hắn. Hắn híp híp mắt đưa tay nhéo mạnh lên má nàng.Mặc Viên bị đau liền nhả cổ hắn ra trừng mắt nhìn hắn một hồi: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân ngươi còn không lấy móng vuốt của ngươi khỏi mặt ta.”“Hóa ra con thỏ ngố nhà ngươi cũng còn biết là nam nữ khác biệt??? Vậy lúc nãy là ai cắn ta vậy, hử???” Bạch Nhất quân nhìn nhìn nàng, không những không thả tay ra mà còn tăng thêm chút lực khiến Mặc Viên la oai oái.“Á……. Đau quá…. Họ Bạch kia mau thả tay ra.”“Không thả”. Bạch Nhất Quân điềm tĩnh nói. Nhưng thật sự mà nói thì hắn không muốn thả thật. Mặt nàng mềm mềm mịn mịn cảm giác rất tốt, nhất là nàng đang giận đỏ mặt trừng hắn thì càng khiến hắn muốn trêu nàng nhiều hơn.“ Ngươi… Ngươi…. Không biết thương hoa tiếc ngọc.”“Ngươi chẳng phải hoa cũng không phải ngọc thì ta cần gì phải thương với tiếc.”“Ngươi…… Ngươi….”Mặc đại thỏ ngố á khẩu.Trận thứ ba: cả hai đều không lành lặn =>Lưỡng bại câu thương.

Chương 11-3: Cắn (3)