Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 17: Rắn hoa

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên hí mắt nhìn Liễu Như Yên một thân váy áo hồng nhạt thêu mẫu đơn. Không uổng phí mấy lời kể tóm tắt tình hình vương phủ của Hồng Trà, nàng nhìn liền nhận ra vị biểu muội của Bạch Nhất Quân.Khi nàng ta đến thì nàng đã phát hiện ra, chỉ là lười phản ứng. Nhưng vậy không có nghĩa là nàng bỏ qua ánh mắt độc ác chợt lóe trong mắt nàng ta, rồi lại giả bộ nhu nhược, bộ dáng cứ như là nàng giật chồng nàng ta.Hừ hừ!!! Giật cái khỉ gì chứ!!! Liễu Như Yên cùng họ Bạch kia chẳng phải phu thê, cũng không có hôn ước. Đồ rắn hoa này cũng như nàng ăn nhờ ở đậu trong vương phủ này thôi.Hơn là nàng ta được Thái Hoàng Thái Hậu ân chuẩn đến đây để “chăm sóc” tên kia, nói trắng ra là Bạch đầu gỗ bị ép hôn. Hahahahaha. Đáng đời hắn ta cũng có một ngày này. Đây gọi là quả báo nha.Dù vậy nhưng nàng thật sự không thích cái thái độ giả dối của Liễu Như Yên đó. Nàng ta là con gái thừa tướng, cháu gái Thái Hoàng Thái Hậu thì sao chứ??? Không đá bay được nhưng chọc nàng ta tức chết thì không thành vấn đề nha. Muốn nhu nhược sao??? Muốn yếu đuối sao??? Hãy nhìn rồi học tập bản đại gia ta đi nhé!!!Nghĩ là làm, Mặc Viên càng tựa sát vào người Bạch Nhất Quân, đè hết sức nặng cơ thể mình lên người hắn.Bạch Nhất Quân nhìn là biết nàng lại muốn bày trò liền phối hợp ôm lấy eo nhỏ của nàng, ôn nhu xoa đầu nàng rồi lạnh nhạt lên tiếng:“Ngươi đến đây làm gì???”“Muội… muội….muội chỉ là nghe nói có một vị bằng hữu của huynh đến thăm vương phủ cho nên muốn tới thăm một chút mà thôi.” Liễu Như Yên run run nói.Hahahahaa…. Bằng hữu??? Một câu nói thôi đã muốn vạch rõ giới hạn của nàng (MV) và hắn (BNQ)??? Ngươi muốn chơi sao??? Bổn đại gia ta sẽ bồi ngươi thật tốt!!!“Ta khó chịu…” Mặc Viên yếu ớt lên tiếng, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn.Bạch Nhất Quân cúi đầu nhìn nàng dù rất muốn cười nhưng vẫn cố kìm lại để không làm đổ vỡ công sức nãy giờ.Mặc Viên nhìn biểu tình nén cười của hắn liền âm thầm trừng hắn một phát kiểu như nói: Nếu ngươi dám cười lão nương nhất định hủy dung nhà ngươi, không tin thì ngươi chờ mà xem.Bạch Nhất Quân thấy nàng trừng mình thì rất ngoan ngoãn nhịn cười, thái độ lạnh lùng lên tiếng:“Không có việc gì thì ngươi về đi. Viên Viên mệt, nàng ấy muốn nghỉ ngơi. Hồng Trà tiễn khách!!!”Hồng Trà thất trách để Liễu Như Yên đi vào đang sám hối một bên liền nhanh chóng nhảy ra, nở một nụ cười tiêu chuẩn:“Liễu tiểu thư, mời…”Liễu Như Yên dù tức giận cũng không tiện phát tác liền dẫn theo nha hoàn của mình quay lưng đi theo Hồng Trà.

Mặc Viên hí mắt nhìn Liễu Như Yên một thân váy áo hồng nhạt thêu mẫu đơn. Không uổng phí mấy lời kể tóm tắt tình hình vương phủ của Hồng Trà, nàng nhìn liền nhận ra vị biểu muội của Bạch Nhất Quân.

Khi nàng ta đến thì nàng đã phát hiện ra, chỉ là lười phản ứng. Nhưng vậy không có nghĩa là nàng bỏ qua ánh mắt độc ác chợt lóe trong mắt nàng ta, rồi lại giả bộ nhu nhược, bộ dáng cứ như là nàng giật chồng nàng ta.

Hừ hừ!!! Giật cái khỉ gì chứ!!! Liễu Như Yên cùng họ Bạch kia chẳng phải phu thê, cũng không có hôn ước. Đồ rắn hoa này cũng như nàng ăn nhờ ở đậu trong vương phủ này thôi.

Hơn là nàng ta được Thái Hoàng Thái Hậu ân chuẩn đến đây để “chăm sóc” tên kia, nói trắng ra là Bạch đầu gỗ bị ép hôn. Hahahahaha. Đáng đời hắn ta cũng có một ngày này. Đây gọi là quả báo nha.

Dù vậy nhưng nàng thật sự không thích cái thái độ giả dối của Liễu Như Yên đó. Nàng ta là con gái thừa tướng, cháu gái Thái Hoàng Thái Hậu thì sao chứ??? Không đá bay được nhưng chọc nàng ta tức chết thì không thành vấn đề nha. Muốn nhu nhược sao??? Muốn yếu đuối sao??? Hãy nhìn rồi học tập bản đại gia ta đi nhé!!!

Nghĩ là làm, Mặc Viên càng tựa sát vào người Bạch Nhất Quân, đè hết sức nặng cơ thể mình lên người hắn.

Bạch Nhất Quân nhìn là biết nàng lại muốn bày trò liền phối hợp ôm lấy eo nhỏ của nàng, ôn nhu xoa đầu nàng rồi lạnh nhạt lên tiếng:

“Ngươi đến đây làm gì???”

“Muội… muội….muội chỉ là nghe nói có một vị bằng hữu của huynh đến thăm vương phủ cho nên muốn tới thăm một chút mà thôi.” Liễu Như Yên run run nói.

Hahahahaa…. Bằng hữu??? Một câu nói thôi đã muốn vạch rõ giới hạn của nàng (MV) và hắn (BNQ)??? Ngươi muốn chơi sao??? Bổn đại gia ta sẽ bồi ngươi thật tốt!!!

“Ta khó chịu…” Mặc Viên yếu ớt lên tiếng, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn.

Bạch Nhất Quân cúi đầu nhìn nàng dù rất muốn cười nhưng vẫn cố kìm lại để không làm đổ vỡ công sức nãy giờ.

Mặc Viên nhìn biểu tình nén cười của hắn liền âm thầm trừng hắn một phát kiểu như nói: Nếu ngươi dám cười lão nương nhất định hủy dung nhà ngươi, không tin thì ngươi chờ mà xem.

Bạch Nhất Quân thấy nàng trừng mình thì rất ngoan ngoãn nhịn cười, thái độ lạnh lùng lên tiếng:

“Không có việc gì thì ngươi về đi. Viên Viên mệt, nàng ấy muốn nghỉ ngơi. Hồng Trà tiễn khách!!!”

Hồng Trà thất trách để Liễu Như Yên đi vào đang sám hối một bên liền nhanh chóng nhảy ra, nở một nụ cười tiêu chuẩn:

“Liễu tiểu thư, mời…”

Liễu Như Yên dù tức giận cũng không tiện phát tác liền dẫn theo nha hoàn của mình quay lưng đi theo Hồng Trà.

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên hí mắt nhìn Liễu Như Yên một thân váy áo hồng nhạt thêu mẫu đơn. Không uổng phí mấy lời kể tóm tắt tình hình vương phủ của Hồng Trà, nàng nhìn liền nhận ra vị biểu muội của Bạch Nhất Quân.Khi nàng ta đến thì nàng đã phát hiện ra, chỉ là lười phản ứng. Nhưng vậy không có nghĩa là nàng bỏ qua ánh mắt độc ác chợt lóe trong mắt nàng ta, rồi lại giả bộ nhu nhược, bộ dáng cứ như là nàng giật chồng nàng ta.Hừ hừ!!! Giật cái khỉ gì chứ!!! Liễu Như Yên cùng họ Bạch kia chẳng phải phu thê, cũng không có hôn ước. Đồ rắn hoa này cũng như nàng ăn nhờ ở đậu trong vương phủ này thôi.Hơn là nàng ta được Thái Hoàng Thái Hậu ân chuẩn đến đây để “chăm sóc” tên kia, nói trắng ra là Bạch đầu gỗ bị ép hôn. Hahahahaha. Đáng đời hắn ta cũng có một ngày này. Đây gọi là quả báo nha.Dù vậy nhưng nàng thật sự không thích cái thái độ giả dối của Liễu Như Yên đó. Nàng ta là con gái thừa tướng, cháu gái Thái Hoàng Thái Hậu thì sao chứ??? Không đá bay được nhưng chọc nàng ta tức chết thì không thành vấn đề nha. Muốn nhu nhược sao??? Muốn yếu đuối sao??? Hãy nhìn rồi học tập bản đại gia ta đi nhé!!!Nghĩ là làm, Mặc Viên càng tựa sát vào người Bạch Nhất Quân, đè hết sức nặng cơ thể mình lên người hắn.Bạch Nhất Quân nhìn là biết nàng lại muốn bày trò liền phối hợp ôm lấy eo nhỏ của nàng, ôn nhu xoa đầu nàng rồi lạnh nhạt lên tiếng:“Ngươi đến đây làm gì???”“Muội… muội….muội chỉ là nghe nói có một vị bằng hữu của huynh đến thăm vương phủ cho nên muốn tới thăm một chút mà thôi.” Liễu Như Yên run run nói.Hahahahaa…. Bằng hữu??? Một câu nói thôi đã muốn vạch rõ giới hạn của nàng (MV) và hắn (BNQ)??? Ngươi muốn chơi sao??? Bổn đại gia ta sẽ bồi ngươi thật tốt!!!“Ta khó chịu…” Mặc Viên yếu ớt lên tiếng, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn.Bạch Nhất Quân cúi đầu nhìn nàng dù rất muốn cười nhưng vẫn cố kìm lại để không làm đổ vỡ công sức nãy giờ.Mặc Viên nhìn biểu tình nén cười của hắn liền âm thầm trừng hắn một phát kiểu như nói: Nếu ngươi dám cười lão nương nhất định hủy dung nhà ngươi, không tin thì ngươi chờ mà xem.Bạch Nhất Quân thấy nàng trừng mình thì rất ngoan ngoãn nhịn cười, thái độ lạnh lùng lên tiếng:“Không có việc gì thì ngươi về đi. Viên Viên mệt, nàng ấy muốn nghỉ ngơi. Hồng Trà tiễn khách!!!”Hồng Trà thất trách để Liễu Như Yên đi vào đang sám hối một bên liền nhanh chóng nhảy ra, nở một nụ cười tiêu chuẩn:“Liễu tiểu thư, mời…”Liễu Như Yên dù tức giận cũng không tiện phát tác liền dẫn theo nha hoàn của mình quay lưng đi theo Hồng Trà.

Chương 17: Rắn hoa