Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…
Chương 21: Bị sắc đẹp mê hoặc
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Tĩnh CácMặc Viên phi thẳng vào như chỗ không người. Nàng cũng thấy hơi kì quặc, họ Bạch kia dù sao cũng là một vương gia mà để người khác xông vào chỗ ở như đi chợ thế này sao???Hai vị thị vệ ca ca ngoài cửa kia không cản nàng như trong phim mà chỉ đơ mặt nhìn nàng đi vào. Hai người này có phải quá “dễ tính” rồi hay không??? Thực kì lạ à nha!!!Và hiển nhiên ai đó vẫn rất tỉnh bơ cho rằng thị vệ ở đây khá dễ tính mà không hề biết rằng nếu không có Bạch Nhất Quân dặn trước thấy nàng đến không cần cản thì thị vệ dù có mười cái đầu, một trăm lá gan cũng không dám để nàng ngang nhiên đi vào như vậy.Nhưng đối với loài sinh vật đơn bào như Mặc Viên nàng thì vấn đề cong cong vẹo vẹo này nhanh chóng được vứt ra khỏi đầu. Nàng phải mau mau đi tìm đầu gỗ kia để trấn lột… à không… là đi “đàm phán”.Lượn bảy cua tám quẹo, Mặc Viên đến trước thư phòng, rất ý thức rằng mình hôm nay theo chủ nghĩa hòa bình đi “đàm phán” nên phải thật lịch sự, phải “thục nữ” một chút.Điều chỉnh hơi thở, đưa tay lên gõ cửa, trong phòng liền vang lên âm thanh trầm thấp: “Vào đi.”Mặc Viên đẩy cửa ló đầu vào nhìn quanh liền thấy Bạch Nhất Quân một thân trường bào trắng tinh với chỉbạc thêu thành từng áng phù vân đang ngồi đọc sách.Nhìn hắn bây giờ rất khác với lúc bình thường, an an tĩnh tĩnh ngồi đó như một vị trích tiên không vướng bụi hồng trần. Mặc Viên nàng là một người yêu cái đẹp nha!!! Thật không muốn phá vỡ khung cảnh đẹp như thế này mà!!! Và kết quả là nàng nhìn hắn đến xuất thần.Bạch Nhất Quân đợi hồi lâu mà không thấy ai lên tiếng, nâng mắt lên nhìn liền thấy vẻ mặt ngơ ngẩn mang “chút” háo sắc của ai đó, khẽ cười một tiếng: “Ngươi định ngốc ở đó đến tối sao???”Mặc Viên hoàn hồn, không hề cảm thấy ảo não vì bị sắc đẹp mê hoặc đến quên trời quên đất mà còn rất có tâm trạng vuốt vuốt cái cằm trơn nhẵn đưa ra bình luận: “Ngươi im lặng thì là phong cảnh, ngươi mở mồm chính là sát cảnh. Chậc… chậc…”“Còn dám bình luận sao??? Mới đó mà da mặt ngươi lại dày thêm vài tấc rồi. Bội phục!!! Bội phục!!!” Bạch Nhất Quân gấp sách lại, khẽ tựa người vào ghế nói đầy trêu chọc.Và hiển nhiên Mặc Viên đã sớm luyện thành tuyệt kĩ “chai mặt” nên chẳng thèm để ý lời trêu chọc của hắn, còn rất phớt tỉnh hưởng ứng: “Quá khen!!! Quá khen!!!”Bạch Nhất Quân: “…..”
Tĩnh Các
Mặc Viên phi thẳng vào như chỗ không người. Nàng cũng thấy hơi kì quặc, họ Bạch kia dù sao cũng là một vương gia mà để người khác xông vào chỗ ở như đi chợ thế này sao???
Hai vị thị vệ ca ca ngoài cửa kia không cản nàng như trong phim mà chỉ đơ mặt nhìn nàng đi vào. Hai người này có phải quá “dễ tính” rồi hay không??? Thực kì lạ à nha!!!
Và hiển nhiên ai đó vẫn rất tỉnh bơ cho rằng thị vệ ở đây khá dễ tính mà không hề biết rằng nếu không có Bạch Nhất Quân dặn trước thấy nàng đến không cần cản thì thị vệ dù có mười cái đầu, một trăm lá gan cũng không dám để nàng ngang nhiên đi vào như vậy.
Nhưng đối với loài sinh vật đơn bào như Mặc Viên nàng thì vấn đề cong cong vẹo vẹo này nhanh chóng được vứt ra khỏi đầu. Nàng phải mau mau đi tìm đầu gỗ kia để trấn lột… à không… là đi “đàm phán”.
Lượn bảy cua tám quẹo, Mặc Viên đến trước thư phòng, rất ý thức rằng mình hôm nay theo chủ nghĩa hòa bình đi “đàm phán” nên phải thật lịch sự, phải “thục nữ” một chút.
Điều chỉnh hơi thở, đưa tay lên gõ cửa, trong phòng liền vang lên âm thanh trầm thấp: “Vào đi.”
Mặc Viên đẩy cửa ló đầu vào nhìn quanh liền thấy Bạch Nhất Quân một thân trường bào trắng tinh với chỉ
bạc thêu thành từng áng phù vân đang ngồi đọc sách.
Nhìn hắn bây giờ rất khác với lúc bình thường, an an tĩnh tĩnh ngồi đó như một vị trích tiên không vướng bụi hồng trần. Mặc Viên nàng là một người yêu cái đẹp nha!!! Thật không muốn phá vỡ khung cảnh đẹp như thế này mà!!! Và kết quả là nàng nhìn hắn đến xuất thần.
Bạch Nhất Quân đợi hồi lâu mà không thấy ai lên tiếng, nâng mắt lên nhìn liền thấy vẻ mặt ngơ ngẩn mang “chút” háo sắc của ai đó, khẽ cười một tiếng: “Ngươi định ngốc ở đó đến tối sao???”
Mặc Viên hoàn hồn, không hề cảm thấy ảo não vì bị sắc đẹp mê hoặc đến quên trời quên đất mà còn rất có tâm trạng vuốt vuốt cái cằm trơn nhẵn đưa ra bình luận: “Ngươi im lặng thì là phong cảnh, ngươi mở mồm chính là sát cảnh. Chậc… chậc…”
“Còn dám bình luận sao??? Mới đó mà da mặt ngươi lại dày thêm vài tấc rồi. Bội phục!!! Bội phục!!!” Bạch Nhất Quân gấp sách lại, khẽ tựa người vào ghế nói đầy trêu chọc.
Và hiển nhiên Mặc Viên đã sớm luyện thành tuyệt kĩ “chai mặt” nên chẳng thèm để ý lời trêu chọc của hắn, còn rất phớt tỉnh hưởng ứng: “Quá khen!!! Quá khen!!!”
Bạch Nhất Quân: “…..”
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Tĩnh CácMặc Viên phi thẳng vào như chỗ không người. Nàng cũng thấy hơi kì quặc, họ Bạch kia dù sao cũng là một vương gia mà để người khác xông vào chỗ ở như đi chợ thế này sao???Hai vị thị vệ ca ca ngoài cửa kia không cản nàng như trong phim mà chỉ đơ mặt nhìn nàng đi vào. Hai người này có phải quá “dễ tính” rồi hay không??? Thực kì lạ à nha!!!Và hiển nhiên ai đó vẫn rất tỉnh bơ cho rằng thị vệ ở đây khá dễ tính mà không hề biết rằng nếu không có Bạch Nhất Quân dặn trước thấy nàng đến không cần cản thì thị vệ dù có mười cái đầu, một trăm lá gan cũng không dám để nàng ngang nhiên đi vào như vậy.Nhưng đối với loài sinh vật đơn bào như Mặc Viên nàng thì vấn đề cong cong vẹo vẹo này nhanh chóng được vứt ra khỏi đầu. Nàng phải mau mau đi tìm đầu gỗ kia để trấn lột… à không… là đi “đàm phán”.Lượn bảy cua tám quẹo, Mặc Viên đến trước thư phòng, rất ý thức rằng mình hôm nay theo chủ nghĩa hòa bình đi “đàm phán” nên phải thật lịch sự, phải “thục nữ” một chút.Điều chỉnh hơi thở, đưa tay lên gõ cửa, trong phòng liền vang lên âm thanh trầm thấp: “Vào đi.”Mặc Viên đẩy cửa ló đầu vào nhìn quanh liền thấy Bạch Nhất Quân một thân trường bào trắng tinh với chỉbạc thêu thành từng áng phù vân đang ngồi đọc sách.Nhìn hắn bây giờ rất khác với lúc bình thường, an an tĩnh tĩnh ngồi đó như một vị trích tiên không vướng bụi hồng trần. Mặc Viên nàng là một người yêu cái đẹp nha!!! Thật không muốn phá vỡ khung cảnh đẹp như thế này mà!!! Và kết quả là nàng nhìn hắn đến xuất thần.Bạch Nhất Quân đợi hồi lâu mà không thấy ai lên tiếng, nâng mắt lên nhìn liền thấy vẻ mặt ngơ ngẩn mang “chút” háo sắc của ai đó, khẽ cười một tiếng: “Ngươi định ngốc ở đó đến tối sao???”Mặc Viên hoàn hồn, không hề cảm thấy ảo não vì bị sắc đẹp mê hoặc đến quên trời quên đất mà còn rất có tâm trạng vuốt vuốt cái cằm trơn nhẵn đưa ra bình luận: “Ngươi im lặng thì là phong cảnh, ngươi mở mồm chính là sát cảnh. Chậc… chậc…”“Còn dám bình luận sao??? Mới đó mà da mặt ngươi lại dày thêm vài tấc rồi. Bội phục!!! Bội phục!!!” Bạch Nhất Quân gấp sách lại, khẽ tựa người vào ghế nói đầy trêu chọc.Và hiển nhiên Mặc Viên đã sớm luyện thành tuyệt kĩ “chai mặt” nên chẳng thèm để ý lời trêu chọc của hắn, còn rất phớt tỉnh hưởng ứng: “Quá khen!!! Quá khen!!!”Bạch Nhất Quân: “…..”