Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…
Chương 29: Có chút thích?!??
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Bạch Nhất Quân trở về Tĩnh Các liền vào thư phòng đứng ngẩn người bên cửa sổ.Hắn nhớ lại từng chút, từng chút cảm giác của mình đối với Mặc Viên liền cảm thấy bản thân mình càng ngày càng kì lạ. Khi ở cùng với nàng hắn thấy nguyên tắc của mình từ trước tới nay đều là mây bay.Hắn có thể cãi nhau với nàng, có thể trêu nàng, có thể quan tâm những thứ nhỏ nhặt của nàng, đôi khi đánh nhau với nàng, mỗi lần chọc giận nàng khiến nàng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống mà không thể làm được gì liền vui vẻ, thậm chí đôi lúc cảm thấy nàng rất đáng yêu…Đó toàn là những thứ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của hắn lúc trước, khi chưa gặp nàng. Nhưng hắn thật sự không có bài xích những điều đó, thậm chí còn có chút…. Thích được như vậy….Hắn cũng cảm nhận được có một thứ gì đó đang dần dần thay đổi trong cảm xúc của mình. Dường như lúc đầu lừa nàng kí bản khế ước kia là hoàn toàn cố ý, có lẽ từ khi bắt đầu hắn đã để ý đến nàng, rồi dần dần bị tính cách thẳng thắn, khi thì rất trưởng thành khi thì nghịch ngợm, khi thì ngốc ngốc của nàng thu hút.Hắn cũng biết nàng hoàn toàn không coi hắn là một vị vương gia mà chỉ xem hắn như một vị bằng hữu để đối đãi. Nhưng khi biết nàng chỉ coi hắn là bằng hữu thì trong lòng mạc danh có chút mất mác.Hắn nhận thấy tình cảm của mình đối với nàng đã chệch ra khỏi giới hạn tình bạn. Hình như hắn có chút thích nàng mất rồi…..- ----------Ngoài lề----------Linh Linh: Oa oa oa thích rồi hở? Sao tui có cảm giác đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy ta?Viên Viên (lườm): Ngươi nói ai là phân trâu đấy?Linh Linh (không sợ chết cười cười): ôhôhô ngươi nghĩ còn ai vào đây. Ngươi đấy!!!……..Hệ thống thông báo bạn tốt Diệp Linh đã bị diệt khẩu.Bạch Nhất Quân (hừ mũi): hừ… Đáng đời…Hệ thống lại thông báo bạn tốt Diệp Linh chết không nhắm mắt.
Bạch Nhất Quân trở về Tĩnh Các liền vào thư phòng đứng ngẩn người bên cửa sổ.
Hắn nhớ lại từng chút, từng chút cảm giác của mình đối với Mặc Viên liền cảm thấy bản thân mình càng ngày càng kì lạ. Khi ở cùng với nàng hắn thấy nguyên tắc của mình từ trước tới nay đều là mây bay.
Hắn có thể cãi nhau với nàng, có thể trêu nàng, có thể quan tâm những thứ nhỏ nhặt của nàng, đôi khi đánh nhau với nàng, mỗi lần chọc giận nàng khiến nàng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống mà không thể làm được gì liền vui vẻ, thậm chí đôi lúc cảm thấy nàng rất đáng yêu…
Đó toàn là những thứ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của hắn lúc trước, khi chưa gặp nàng. Nhưng hắn thật sự không có bài xích những điều đó, thậm chí còn có chút…. Thích được như vậy….
Hắn cũng cảm nhận được có một thứ gì đó đang dần dần thay đổi trong cảm xúc của mình. Dường như lúc đầu lừa nàng kí bản khế ước kia là hoàn toàn cố ý, có lẽ từ khi bắt đầu hắn đã để ý đến nàng, rồi dần dần bị tính cách thẳng thắn, khi thì rất trưởng thành khi thì nghịch ngợm, khi thì ngốc ngốc của nàng thu hút.
Hắn cũng biết nàng hoàn toàn không coi hắn là một vị vương gia mà chỉ xem hắn như một vị bằng hữu để đối đãi. Nhưng khi biết nàng chỉ coi hắn là bằng hữu thì trong lòng mạc danh có chút mất mác.
Hắn nhận thấy tình cảm của mình đối với nàng đã chệch ra khỏi giới hạn tình bạn. Hình như hắn có chút thích nàng mất rồi…..
- ----------Ngoài lề----------
Linh Linh: Oa oa oa thích rồi hở? Sao tui có cảm giác đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy ta?
Viên Viên (lườm): Ngươi nói ai là phân trâu đấy?
Linh Linh (không sợ chết cười cười): ôhôhô ngươi nghĩ còn ai vào đây. Ngươi đấy!!!
……..
Hệ thống thông báo bạn tốt Diệp Linh đã bị diệt khẩu.
Bạch Nhất Quân (hừ mũi): hừ… Đáng đời…
Hệ thống lại thông báo bạn tốt Diệp Linh chết không nhắm mắt.
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Bạch Nhất Quân trở về Tĩnh Các liền vào thư phòng đứng ngẩn người bên cửa sổ.Hắn nhớ lại từng chút, từng chút cảm giác của mình đối với Mặc Viên liền cảm thấy bản thân mình càng ngày càng kì lạ. Khi ở cùng với nàng hắn thấy nguyên tắc của mình từ trước tới nay đều là mây bay.Hắn có thể cãi nhau với nàng, có thể trêu nàng, có thể quan tâm những thứ nhỏ nhặt của nàng, đôi khi đánh nhau với nàng, mỗi lần chọc giận nàng khiến nàng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống mà không thể làm được gì liền vui vẻ, thậm chí đôi lúc cảm thấy nàng rất đáng yêu…Đó toàn là những thứ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của hắn lúc trước, khi chưa gặp nàng. Nhưng hắn thật sự không có bài xích những điều đó, thậm chí còn có chút…. Thích được như vậy….Hắn cũng cảm nhận được có một thứ gì đó đang dần dần thay đổi trong cảm xúc của mình. Dường như lúc đầu lừa nàng kí bản khế ước kia là hoàn toàn cố ý, có lẽ từ khi bắt đầu hắn đã để ý đến nàng, rồi dần dần bị tính cách thẳng thắn, khi thì rất trưởng thành khi thì nghịch ngợm, khi thì ngốc ngốc của nàng thu hút.Hắn cũng biết nàng hoàn toàn không coi hắn là một vị vương gia mà chỉ xem hắn như một vị bằng hữu để đối đãi. Nhưng khi biết nàng chỉ coi hắn là bằng hữu thì trong lòng mạc danh có chút mất mác.Hắn nhận thấy tình cảm của mình đối với nàng đã chệch ra khỏi giới hạn tình bạn. Hình như hắn có chút thích nàng mất rồi…..- ----------Ngoài lề----------Linh Linh: Oa oa oa thích rồi hở? Sao tui có cảm giác đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy ta?Viên Viên (lườm): Ngươi nói ai là phân trâu đấy?Linh Linh (không sợ chết cười cười): ôhôhô ngươi nghĩ còn ai vào đây. Ngươi đấy!!!……..Hệ thống thông báo bạn tốt Diệp Linh đã bị diệt khẩu.Bạch Nhất Quân (hừ mũi): hừ… Đáng đời…Hệ thống lại thông báo bạn tốt Diệp Linh chết không nhắm mắt.