Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 31: Ai cũng thấy

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Hồng Trà nhìn tiểu thư nhà mình mà buồn cười không thôi. Nàng thực sự rất muốn tiến lên nựng hai má phúng phính đó nhưng ngại tôn ti nên không dám. (*Linh Linh: vâng đây là phúc lợi của Quân ca, chị không có cửa đâu!!!* *BNQ: ừm… biết điều rồi đấy!*)Nén cười, Hồng Trà tiến đến cạnh giường nói:“Không phải đâu! Tiểu thư người không hề bị mộng du.”“A… Thật sao? Ta biết mà.”Mặc Viên nghe Hồng Trà nói xong cực kì đắc ý. Nhưng câu tiếp theo lại trực tiếp đánh nàng bay thẳng xuống địa ngục:“Tiểu thư, người là do vương gia tự mình bế vào nha.”Mặc Viên trợn mắt thể hiện rằng mình không thể tin được và chắc chắn mình nghe nhầm rồi.Tên đầu gỗ đáng ghét kia mà tốt vậy á? Không có đâu! Hắn ta không nhân cơ hội đem nàng đi bán đã là may mắn lắm rồi chớ đừng nói tới việc bế nàng vào. Nàng chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi cũng rùng mình rồi!!! Ôi mẹ ơi!!! (*Linh Linh: Có ai đó nhột kìa* *BNQ: im miệng*)Mặc Viên ra sức ngoáy ngoáy tai hỏi lại Hồng Trà:“Em vừa mới nói gì cơ???”“Em nói là vương gia đã tự mình bế tiểu thư vào phòng. Người còn đắp chăn cho tiểu thư, trước khi đi còn dặn dò em phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Tiểu thư người không biết đâu, lúc vương gia bế người cực kì dịu dàng, nhìn cực anh tuấn nha!!! Như là ôm cả thế giới trong tay vậy đó!!! Còn nữa nha….“Ngừng…. Ngừng…. Ngừng…..”Mặc Viên nhanh chóng ngăn Hồng Trà luyên thuyên, cơ mặt không ngừng co giật. Cái gì mà anh tuấn? Dịu dàng? Mà còn như ôm cả thế giới trong tay là cái quỷ gì???Nàng cảm thấy mình đã giáo dục kiến thức hiện đại cho tiểu cô nương này hơi nhiều rồi thì phải. Bây giờ còn có thể áp dụng thành thục đến như vậy nữa chứ. -.-“Không phải chứ? Em đừng lừa ta!”“Thật sự là như vậy mà! Mọi người ai cũng thấy.”“Gì cơ??????” O.o“Đúng vậy. Mọi người trong viện ai cũng nhìn thấy.”WTF!!!Mặc Viên bi ai ngã phịch xuống giường. Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi. Quá mất mặt!!! aaaaaaaaaa!!!! Sau hôm nay nàng làm sao mà gặp người nữa đây? Tên đó lên cơn động kinh gì thế không biết. Thiên ơi…….. Mặt mũi của nàng….. Thể diện của nàng….. Cái mặt già của nàng…..A…. Đều vứt xuống sông cả rồi!!! Huhuhuhuhu…. Ai thấu nỗi đau này!!! ToT- -------Ngoài lề--------Bạch Nhất Quân: Nàng chán ghét ta sao???Viên Viên: Ngoan! Ngoan! Không có chuyện đó đâu! Do họ Diệp kia nói linh tinh đấy!!Họ Diệp nào đấy:……. ( hai người show ân ái hành một con cẩu độc thân như ta chưa đủ còn đổ hết mọi tội lỗi cho ta là sao???? Quá đáng!!! Quá đáng lắm luôn á!!! T.T)

Hồng Trà nhìn tiểu thư nhà mình mà buồn cười không thôi. Nàng thực sự rất muốn tiến lên nựng hai má phúng phính đó nhưng ngại tôn ti nên không dám. (*Linh Linh: vâng đây là phúc lợi của Quân ca, chị không có cửa đâu!!!* *BNQ: ừm… biết điều rồi đấy!*)

Nén cười, Hồng Trà tiến đến cạnh giường nói:

“Không phải đâu! Tiểu thư người không hề bị mộng du.”

“A… Thật sao? Ta biết mà.”

Mặc Viên nghe Hồng Trà nói xong cực kì đắc ý. Nhưng câu tiếp theo lại trực tiếp đánh nàng bay thẳng xuống địa ngục:

“Tiểu thư, người là do vương gia tự mình bế vào nha.”

Mặc Viên trợn mắt thể hiện rằng mình không thể tin được và chắc chắn mình nghe nhầm rồi.

Tên đầu gỗ đáng ghét kia mà tốt vậy á? Không có đâu! Hắn ta không nhân cơ hội đem nàng đi bán đã là may mắn lắm rồi chớ đừng nói tới việc bế nàng vào. Nàng chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi cũng rùng mình rồi!!! Ôi mẹ ơi!!! (*Linh Linh: Có ai đó nhột kìa* *BNQ: im miệng*)

Mặc Viên ra sức ngoáy ngoáy tai hỏi lại Hồng Trà:

“Em vừa mới nói gì cơ???”

“Em nói là vương gia đã tự mình bế tiểu thư vào phòng. Người còn đắp chăn cho tiểu thư, trước khi đi còn dặn dò em phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Tiểu thư người không biết đâu, lúc vương gia bế người cực kì dịu dàng, nhìn cực anh tuấn nha!!! Như là ôm cả thế giới trong tay vậy đó!!! Còn nữa nha….

“Ngừng…. Ngừng…. Ngừng…..”

Mặc Viên nhanh chóng ngăn Hồng Trà luyên thuyên, cơ mặt không ngừng co giật. Cái gì mà anh tuấn? Dịu dàng? Mà còn như ôm cả thế giới trong tay là cái quỷ gì???

Nàng cảm thấy mình đã giáo dục kiến thức hiện đại cho tiểu cô nương này hơi nhiều rồi thì phải. Bây giờ còn có thể áp dụng thành thục đến như vậy nữa chứ. -.-

“Không phải chứ? Em đừng lừa ta!”

“Thật sự là như vậy mà! Mọi người ai cũng thấy.”

“Gì cơ??????” O.o

“Đúng vậy. Mọi người trong viện ai cũng nhìn thấy.”

WTF!!!

Mặc Viên bi ai ngã phịch xuống giường. Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi. Quá mất mặt!!! aaaaaaaaaa!!!! Sau hôm nay nàng làm sao mà gặp người nữa đây? Tên đó lên cơn động kinh gì thế không biết. Thiên ơi…….. Mặt mũi của nàng….. Thể diện của nàng….. Cái mặt già của nàng…..A…. Đều vứt xuống sông cả rồi!!! Huhuhuhuhu…. Ai thấu nỗi đau này!!! ToT

- -------Ngoài lề--------

Bạch Nhất Quân: Nàng chán ghét ta sao???

Viên Viên: Ngoan! Ngoan! Không có chuyện đó đâu! Do họ Diệp kia nói linh tinh đấy!!

Họ Diệp nào đấy:……. ( hai người show ân ái hành một con cẩu độc thân như ta chưa đủ còn đổ hết mọi tội lỗi cho ta là sao???? Quá đáng!!! Quá đáng lắm luôn á!!! T.T)

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Hồng Trà nhìn tiểu thư nhà mình mà buồn cười không thôi. Nàng thực sự rất muốn tiến lên nựng hai má phúng phính đó nhưng ngại tôn ti nên không dám. (*Linh Linh: vâng đây là phúc lợi của Quân ca, chị không có cửa đâu!!!* *BNQ: ừm… biết điều rồi đấy!*)Nén cười, Hồng Trà tiến đến cạnh giường nói:“Không phải đâu! Tiểu thư người không hề bị mộng du.”“A… Thật sao? Ta biết mà.”Mặc Viên nghe Hồng Trà nói xong cực kì đắc ý. Nhưng câu tiếp theo lại trực tiếp đánh nàng bay thẳng xuống địa ngục:“Tiểu thư, người là do vương gia tự mình bế vào nha.”Mặc Viên trợn mắt thể hiện rằng mình không thể tin được và chắc chắn mình nghe nhầm rồi.Tên đầu gỗ đáng ghét kia mà tốt vậy á? Không có đâu! Hắn ta không nhân cơ hội đem nàng đi bán đã là may mắn lắm rồi chớ đừng nói tới việc bế nàng vào. Nàng chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi cũng rùng mình rồi!!! Ôi mẹ ơi!!! (*Linh Linh: Có ai đó nhột kìa* *BNQ: im miệng*)Mặc Viên ra sức ngoáy ngoáy tai hỏi lại Hồng Trà:“Em vừa mới nói gì cơ???”“Em nói là vương gia đã tự mình bế tiểu thư vào phòng. Người còn đắp chăn cho tiểu thư, trước khi đi còn dặn dò em phải chăm sóc tiểu thư thật tốt. Tiểu thư người không biết đâu, lúc vương gia bế người cực kì dịu dàng, nhìn cực anh tuấn nha!!! Như là ôm cả thế giới trong tay vậy đó!!! Còn nữa nha….“Ngừng…. Ngừng…. Ngừng…..”Mặc Viên nhanh chóng ngăn Hồng Trà luyên thuyên, cơ mặt không ngừng co giật. Cái gì mà anh tuấn? Dịu dàng? Mà còn như ôm cả thế giới trong tay là cái quỷ gì???Nàng cảm thấy mình đã giáo dục kiến thức hiện đại cho tiểu cô nương này hơi nhiều rồi thì phải. Bây giờ còn có thể áp dụng thành thục đến như vậy nữa chứ. -.-“Không phải chứ? Em đừng lừa ta!”“Thật sự là như vậy mà! Mọi người ai cũng thấy.”“Gì cơ??????” O.o“Đúng vậy. Mọi người trong viện ai cũng nhìn thấy.”WTF!!!Mặc Viên bi ai ngã phịch xuống giường. Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi. Quá mất mặt!!! aaaaaaaaaa!!!! Sau hôm nay nàng làm sao mà gặp người nữa đây? Tên đó lên cơn động kinh gì thế không biết. Thiên ơi…….. Mặt mũi của nàng….. Thể diện của nàng….. Cái mặt già của nàng…..A…. Đều vứt xuống sông cả rồi!!! Huhuhuhuhu…. Ai thấu nỗi đau này!!! ToT- -------Ngoài lề--------Bạch Nhất Quân: Nàng chán ghét ta sao???Viên Viên: Ngoan! Ngoan! Không có chuyện đó đâu! Do họ Diệp kia nói linh tinh đấy!!Họ Diệp nào đấy:……. ( hai người show ân ái hành một con cẩu độc thân như ta chưa đủ còn đổ hết mọi tội lỗi cho ta là sao???? Quá đáng!!! Quá đáng lắm luôn á!!! T.T)

Chương 31: Ai cũng thấy