Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 35: Tính kế

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Sau khi luyện kiếm với Mục Trung, Bạch Nhất Quân tới dục phòng (phòng tắm) tắm rửa một lượt. Tắm xong, mặc tốt y phục, hắn vào phòng ăn dùng điểm tâm.Bạch Nhất Quân chân trước vừa bước vào, chân sau liền thấy Mặc Viên tung cửa phi vào. Hắn nhìn nàng đứng dựa cửa lấp ló đầu ra ngoài ghét bỏ nói:“Ai truy sát ngươi sao? Làm gì phải lén la lén lút như vậy?”Mặc Viên lúc này không thèm so đo ánh mắt ghét bỏ của hắn nhanh chóng định thần nghiêng tai lắng nghe. Ừm…. không sai biệt lắm…. đã gần tới rồi…. đợi một chút nữa…. nàng phải canh thời gian thật chuẩn….. hắc hắc….Bạch Nhất Quân ngoài ý muốn nhìn nàng không thèm phản bác lời khích bác của hắn, chỉ tập trung nhìn rồi nghiêng tai lắng nghe cái gì đó ngoài cửa.Nàng đổi tính rồi sao? Nếu như là bình thường nàng đã nhanh mồm nhanh miệng, nhất định không chịu thua kém đốp chát lại hắn. Vậy mà hôm nay nửa cái phản ứng đều không có.Kì lạ! Rất kì lạ! Hắn chắc chắn nàng sẽ không hiền vậy đâu, nàng hẳn là đang bày trò gì nữa nên mới không so đo với hắn…..Khi Bạch Nhất Quân đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Mặc Viên bên kia vẫn còn đang ôm cây đợi thỏ…. À không… chính xác là ôm cửa đợi rắn hoa mò mặt tới.Một chút… một chút nữa…. yep…. Chính là lúc này….Mặc Viên buông cánh cửa đáng thương bị nàng bấu víu nãy giờ ra, phi đến trước mặt Bạch Nhất Quân cười đầy tà ác.Bạch Nhất Quân nheo mắt nhìn nụ cười tà ác của nàng đột nhiên có dự cảm không mấy tốt đẹp. Nàng lại định giở trò gì nữa đây???Mặc Viên thấy hắn nheo mắt nhìn nàng, nhất thời nụ cười trên môi tăng thêm mười phần tà ác…..

Sau khi luyện kiếm với Mục Trung, Bạch Nhất Quân tới dục phòng (phòng tắm) tắm rửa một lượt. Tắm xong, mặc tốt y phục, hắn vào phòng ăn dùng điểm tâm.

Bạch Nhất Quân chân trước vừa bước vào, chân sau liền thấy Mặc Viên tung cửa phi vào. Hắn nhìn nàng đứng dựa cửa lấp ló đầu ra ngoài ghét bỏ nói:

“Ai truy sát ngươi sao? Làm gì phải lén la lén lút như vậy?”

Mặc Viên lúc này không thèm so đo ánh mắt ghét bỏ của hắn nhanh chóng định thần nghiêng tai lắng nghe. Ừm…. không sai biệt lắm…. đã gần tới rồi…. đợi một chút nữa…. nàng phải canh thời gian thật chuẩn….. hắc hắc….

Bạch Nhất Quân ngoài ý muốn nhìn nàng không thèm phản bác lời khích bác của hắn, chỉ tập trung nhìn rồi nghiêng tai lắng nghe cái gì đó ngoài cửa.

Nàng đổi tính rồi sao? Nếu như là bình thường nàng đã nhanh mồm nhanh miệng, nhất định không chịu thua kém đốp chát lại hắn. Vậy mà hôm nay nửa cái phản ứng đều không có.

Kì lạ! Rất kì lạ! Hắn chắc chắn nàng sẽ không hiền vậy đâu, nàng hẳn là đang bày trò gì nữa nên mới không so đo với hắn…..

Khi Bạch Nhất Quân đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Mặc Viên bên kia vẫn còn đang ôm cây đợi thỏ…. À không… chính xác là ôm cửa đợi rắn hoa mò mặt tới.

Một chút… một chút nữa…. yep…. Chính là lúc này….

Mặc Viên buông cánh cửa đáng thương bị nàng bấu víu nãy giờ ra, phi đến trước mặt Bạch Nhất Quân cười đầy tà ác.

Bạch Nhất Quân nheo mắt nhìn nụ cười tà ác của nàng đột nhiên có dự cảm không mấy tốt đẹp. Nàng lại định giở trò gì nữa đây???

Mặc Viên thấy hắn nheo mắt nhìn nàng, nhất thời nụ cười trên môi tăng thêm mười phần tà ác…..

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Sau khi luyện kiếm với Mục Trung, Bạch Nhất Quân tới dục phòng (phòng tắm) tắm rửa một lượt. Tắm xong, mặc tốt y phục, hắn vào phòng ăn dùng điểm tâm.Bạch Nhất Quân chân trước vừa bước vào, chân sau liền thấy Mặc Viên tung cửa phi vào. Hắn nhìn nàng đứng dựa cửa lấp ló đầu ra ngoài ghét bỏ nói:“Ai truy sát ngươi sao? Làm gì phải lén la lén lút như vậy?”Mặc Viên lúc này không thèm so đo ánh mắt ghét bỏ của hắn nhanh chóng định thần nghiêng tai lắng nghe. Ừm…. không sai biệt lắm…. đã gần tới rồi…. đợi một chút nữa…. nàng phải canh thời gian thật chuẩn….. hắc hắc….Bạch Nhất Quân ngoài ý muốn nhìn nàng không thèm phản bác lời khích bác của hắn, chỉ tập trung nhìn rồi nghiêng tai lắng nghe cái gì đó ngoài cửa.Nàng đổi tính rồi sao? Nếu như là bình thường nàng đã nhanh mồm nhanh miệng, nhất định không chịu thua kém đốp chát lại hắn. Vậy mà hôm nay nửa cái phản ứng đều không có.Kì lạ! Rất kì lạ! Hắn chắc chắn nàng sẽ không hiền vậy đâu, nàng hẳn là đang bày trò gì nữa nên mới không so đo với hắn…..Khi Bạch Nhất Quân đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Mặc Viên bên kia vẫn còn đang ôm cây đợi thỏ…. À không… chính xác là ôm cửa đợi rắn hoa mò mặt tới.Một chút… một chút nữa…. yep…. Chính là lúc này….Mặc Viên buông cánh cửa đáng thương bị nàng bấu víu nãy giờ ra, phi đến trước mặt Bạch Nhất Quân cười đầy tà ác.Bạch Nhất Quân nheo mắt nhìn nụ cười tà ác của nàng đột nhiên có dự cảm không mấy tốt đẹp. Nàng lại định giở trò gì nữa đây???Mặc Viên thấy hắn nheo mắt nhìn nàng, nhất thời nụ cười trên môi tăng thêm mười phần tà ác…..

Chương 35: Tính kế