Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 39: Treo lên đánh

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Thấm thoát đã tới ngày đại thọ.Trúc Nguyệt Các.Mặc Viên đi dạo về, mở cửa phòng, còn chưa bước vào đã bị cảnh tượng bên trong làm cho mù cả mắt. Nàng liền gọi lớn:“Tiểu Trà nhi….”….….….“Hồng Trà….” Đợi không thấy ai, Mặc Viên gầm lên.“Đây, đây, tới đây…” Hồng Trà mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh chạy tới.Nhanh chóng đặt đồ lên bàn, Hồng Trà lau mồ hôi rồi mới chạy đến trước mặt Mặc Viên:“Tiểu thư, người cần gì sao?”“Thế này là thế nào?” Mặc Viên chỉ tay vào đống đồ đầy ắp trong phòng mà mí mắt không ngừng co giật.“Là do vương gia bảo người mang tới cho tiểu thư.”“Cho ta?” Mặc Viên mở to mắt chỉ vào mũi mình.“Đúng vậy.” Hồng Trà gật đầu khẳng định.“Có nhầm không vậy? Ta có bao giờ dùng mấy thứ này đâu chứ?” Mặc Viên vừa nói vừa cầm mấy cái trâm cài lên xem.“A…. đúng rồi tiểu thư, vương gia còn dặn trong cung có việc nên gia phải nhập cung nhưng tối nay người sẽ quay về phủ đón tiểu thư, còn nói người nhớ chuẩn bị sớm.”“Vào cung?” Mặc Viên có chút mờ mịt.“Đúng vậy, tiểu thư chẳng lẽ người quên rồi sao?” Hồng Trà dè dặt hỏi.Mặc Viên:………Và hiển nhiên dạo này cuộc sống quá yên bình, vui vẻ nên nàng đã sớm vứt vấn đề này lên chín tầng mây xanh, nếu đầu gỗ kia mà biết nhất định sẽ treo nàng lên mà đánh mất thôi.“Hắn có nói khi nào hắn quay lại không?” Nuốt một ngụm nước miếng, nàng quay qua hỏi Hồng Trà.“Đoán chừng một canh giờ nữa vương gia sẽ về.”Nghe Hồng Trà nói mà Mặc Viên thở phào nhẹ nhõm. Cũng may còn đủ thời gian, không thì….. ôi, nàng không dám nghĩ tới đâu.“Tiểu Trà nhi…. Em mau giúp ta đi.”“Dạ…”

Thấm thoát đã tới ngày đại thọ.

Trúc Nguyệt Các.

Mặc Viên đi dạo về, mở cửa phòng, còn chưa bước vào đã bị cảnh tượng bên trong làm cho mù cả mắt. Nàng liền gọi lớn:

“Tiểu Trà nhi….”

….

….

….

“Hồng Trà….” Đợi không thấy ai, Mặc Viên gầm lên.

“Đây, đây, tới đây…” Hồng Trà mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh chạy tới.

Nhanh chóng đặt đồ lên bàn, Hồng Trà lau mồ hôi rồi mới chạy đến trước mặt Mặc Viên:

“Tiểu thư, người cần gì sao?”

“Thế này là thế nào?” Mặc Viên chỉ tay vào đống đồ đầy ắp trong phòng mà mí mắt không ngừng co giật.

“Là do vương gia bảo người mang tới cho tiểu thư.”

“Cho ta?” Mặc Viên mở to mắt chỉ vào mũi mình.

“Đúng vậy.” Hồng Trà gật đầu khẳng định.

“Có nhầm không vậy? Ta có bao giờ dùng mấy thứ này đâu chứ?” Mặc Viên vừa nói vừa cầm mấy cái trâm cài lên xem.

“A…. đúng rồi tiểu thư, vương gia còn dặn trong cung có việc nên gia phải nhập cung nhưng tối nay người sẽ quay về phủ đón tiểu thư, còn nói người nhớ chuẩn bị sớm.”

“Vào cung?” Mặc Viên có chút mờ mịt.

“Đúng vậy, tiểu thư chẳng lẽ người quên rồi sao?” Hồng Trà dè dặt hỏi.

Mặc Viên:………

Và hiển nhiên dạo này cuộc sống quá yên bình, vui vẻ nên nàng đã sớm vứt vấn đề này lên chín tầng mây xanh, nếu đầu gỗ kia mà biết nhất định sẽ treo nàng lên mà đánh mất thôi.

“Hắn có nói khi nào hắn quay lại không?” Nuốt một ngụm nước miếng, nàng quay qua hỏi Hồng Trà.

“Đoán chừng một canh giờ nữa vương gia sẽ về.”

Nghe Hồng Trà nói mà Mặc Viên thở phào nhẹ nhõm. Cũng may còn đủ thời gian, không thì….. ôi, nàng không dám nghĩ tới đâu.

“Tiểu Trà nhi…. Em mau giúp ta đi.”

“Dạ…”

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Thấm thoát đã tới ngày đại thọ.Trúc Nguyệt Các.Mặc Viên đi dạo về, mở cửa phòng, còn chưa bước vào đã bị cảnh tượng bên trong làm cho mù cả mắt. Nàng liền gọi lớn:“Tiểu Trà nhi….”….….….“Hồng Trà….” Đợi không thấy ai, Mặc Viên gầm lên.“Đây, đây, tới đây…” Hồng Trà mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh chạy tới.Nhanh chóng đặt đồ lên bàn, Hồng Trà lau mồ hôi rồi mới chạy đến trước mặt Mặc Viên:“Tiểu thư, người cần gì sao?”“Thế này là thế nào?” Mặc Viên chỉ tay vào đống đồ đầy ắp trong phòng mà mí mắt không ngừng co giật.“Là do vương gia bảo người mang tới cho tiểu thư.”“Cho ta?” Mặc Viên mở to mắt chỉ vào mũi mình.“Đúng vậy.” Hồng Trà gật đầu khẳng định.“Có nhầm không vậy? Ta có bao giờ dùng mấy thứ này đâu chứ?” Mặc Viên vừa nói vừa cầm mấy cái trâm cài lên xem.“A…. đúng rồi tiểu thư, vương gia còn dặn trong cung có việc nên gia phải nhập cung nhưng tối nay người sẽ quay về phủ đón tiểu thư, còn nói người nhớ chuẩn bị sớm.”“Vào cung?” Mặc Viên có chút mờ mịt.“Đúng vậy, tiểu thư chẳng lẽ người quên rồi sao?” Hồng Trà dè dặt hỏi.Mặc Viên:………Và hiển nhiên dạo này cuộc sống quá yên bình, vui vẻ nên nàng đã sớm vứt vấn đề này lên chín tầng mây xanh, nếu đầu gỗ kia mà biết nhất định sẽ treo nàng lên mà đánh mất thôi.“Hắn có nói khi nào hắn quay lại không?” Nuốt một ngụm nước miếng, nàng quay qua hỏi Hồng Trà.“Đoán chừng một canh giờ nữa vương gia sẽ về.”Nghe Hồng Trà nói mà Mặc Viên thở phào nhẹ nhõm. Cũng may còn đủ thời gian, không thì….. ôi, nàng không dám nghĩ tới đâu.“Tiểu Trà nhi…. Em mau giúp ta đi.”“Dạ…”

Chương 39: Treo lên đánh