Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 45: Thất công chúa

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Bạch Nhất Quân kéo tay Mặc Viên một đường vào Trữ Thọ cung. Vừa đến cửa đại điện, còn chưa bước vào liền bị một cái bóng màu vàng như gió lốc đánh tới. “Cơn gió” đó lao thẳng đến Mặc Viên, ôm chầm lấy nàng.Còn chưa đợi Mặc Viên phản ứng lại thì một chuỗi âm thanh lanh lảnh như chích chòe vang lên:“Oa… oa… oa…Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Tỷ là tẩu tẩu của muội đúng không? Tỷ tên gì vậy? Nhà tỷ ở đâu? Tỷ quen Lục hoàng huynh thế nào vậy? Tỷ thấy Lục hoàng huynh của muội thế nào? Tỷ…….”Bạch Nhất Quân nhìn Bạch Yến Lê liến thoắn, đen mặt ngắt lời: “Bạch Yến Lê!!! Muội xong chưa?”Dứt lời liền túm lấy “chích chòe vàng” ném sang một bên, trấn an Mặc Viên đang trong trạng thái đờ đẫn: “Nàng không sao chứ? Đây là Thất muội của ta, Bạch Yến Lê. Đừng sợ! Bình thường muội ấy hơi hoạt bát chút!”Cái gì gọi là hơi hoạt bát? Nàng thấy là rất hoạt bát, cực kì hoạt bát mới đúng.Mà khoan đã! Hắn mới nói gì cơ? Thất muội??? Vậy là công chúa sao??? Mặc Viên đưa mắt nhìn qua tiểu cô nương bị Bạch Nhất Quân ném sang một bên.Ừm… gen hoàng gia quả thật rất tốt, là một tiểu mĩ nhân, tuy mới gặp nhưng nàng cảm giác vị công chúa này tính cách cũng rất tốt, không kiêu căng, thích hất mặt lên trời như mấy vị công chúa trong phim hồi trước nàng hay xem.Nàng nhích lại gần Bạch Nhất Quân nhỏ giọng hỏi: “Này, đây là công chúa đó! Ta có cần hành lễ gì gì đó không?”“Ngươi nghĩ sao?” Bạch Nhất Quân cười như không cười nhìn nàng.“Ngươi thôi vớ vẩn đi! Ta đang hỏi nghiêm túc đó.”“Bình thường thấy ta ngươi có hành lễ không?”“Tất nhiên là không rồi.” Bình thường thấy ngươi ta không cãi nhau thì sẽ đánh nhau với ngươi. Hành lễ cái quái gì chứ? Đều là mây bay thôi. Mặc Viên thầm nghĩ.“Vậy thì đối với muội ấy cũng không cần.”“Ồ.”

Bạch Nhất Quân kéo tay Mặc Viên một đường vào Trữ Thọ cung. Vừa đến cửa đại điện, còn chưa bước vào liền bị một cái bóng màu vàng như gió lốc đánh tới. “Cơn gió” đó lao thẳng đến Mặc Viên, ôm chầm lấy nàng.

Còn chưa đợi Mặc Viên phản ứng lại thì một chuỗi âm thanh lanh lảnh như chích chòe vang lên:

“Oa… oa… oa…Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Tỷ là tẩu tẩu của muội đúng không? Tỷ tên gì vậy? Nhà tỷ ở đâu? Tỷ quen Lục hoàng huynh thế nào vậy? Tỷ thấy Lục hoàng huynh của muội thế nào? Tỷ…….”

Bạch Nhất Quân nhìn Bạch Yến Lê liến thoắn, đen mặt ngắt lời: “Bạch Yến Lê!!! Muội xong chưa?”

Dứt lời liền túm lấy “chích chòe vàng” ném sang một bên, trấn an Mặc Viên đang trong trạng thái đờ đẫn: “Nàng không sao chứ? Đây là Thất muội của ta, Bạch Yến Lê. Đừng sợ! Bình thường muội ấy hơi hoạt bát chút!”

Cái gì gọi là hơi hoạt bát? Nàng thấy là rất hoạt bát, cực kì hoạt bát mới đúng.

Mà khoan đã! Hắn mới nói gì cơ? Thất muội??? Vậy là công chúa sao??? Mặc Viên đưa mắt nhìn qua tiểu cô nương bị Bạch Nhất Quân ném sang một bên.

Ừm… gen hoàng gia quả thật rất tốt, là một tiểu mĩ nhân, tuy mới gặp nhưng nàng cảm giác vị công chúa này tính cách cũng rất tốt, không kiêu căng, thích hất mặt lên trời như mấy vị công chúa trong phim hồi trước nàng hay xem.

Nàng nhích lại gần Bạch Nhất Quân nhỏ giọng hỏi: “Này, đây là công chúa đó! Ta có cần hành lễ gì gì đó không?”

“Ngươi nghĩ sao?” Bạch Nhất Quân cười như không cười nhìn nàng.

“Ngươi thôi vớ vẩn đi! Ta đang hỏi nghiêm túc đó.”

“Bình thường thấy ta ngươi có hành lễ không?”

“Tất nhiên là không rồi.” Bình thường thấy ngươi ta không cãi nhau thì sẽ đánh nhau với ngươi. Hành lễ cái quái gì chứ? Đều là mây bay thôi. Mặc Viên thầm nghĩ.

“Vậy thì đối với muội ấy cũng không cần.”

“Ồ.”

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Bạch Nhất Quân kéo tay Mặc Viên một đường vào Trữ Thọ cung. Vừa đến cửa đại điện, còn chưa bước vào liền bị một cái bóng màu vàng như gió lốc đánh tới. “Cơn gió” đó lao thẳng đến Mặc Viên, ôm chầm lấy nàng.Còn chưa đợi Mặc Viên phản ứng lại thì một chuỗi âm thanh lanh lảnh như chích chòe vang lên:“Oa… oa… oa…Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Tỷ là tẩu tẩu của muội đúng không? Tỷ tên gì vậy? Nhà tỷ ở đâu? Tỷ quen Lục hoàng huynh thế nào vậy? Tỷ thấy Lục hoàng huynh của muội thế nào? Tỷ…….”Bạch Nhất Quân nhìn Bạch Yến Lê liến thoắn, đen mặt ngắt lời: “Bạch Yến Lê!!! Muội xong chưa?”Dứt lời liền túm lấy “chích chòe vàng” ném sang một bên, trấn an Mặc Viên đang trong trạng thái đờ đẫn: “Nàng không sao chứ? Đây là Thất muội của ta, Bạch Yến Lê. Đừng sợ! Bình thường muội ấy hơi hoạt bát chút!”Cái gì gọi là hơi hoạt bát? Nàng thấy là rất hoạt bát, cực kì hoạt bát mới đúng.Mà khoan đã! Hắn mới nói gì cơ? Thất muội??? Vậy là công chúa sao??? Mặc Viên đưa mắt nhìn qua tiểu cô nương bị Bạch Nhất Quân ném sang một bên.Ừm… gen hoàng gia quả thật rất tốt, là một tiểu mĩ nhân, tuy mới gặp nhưng nàng cảm giác vị công chúa này tính cách cũng rất tốt, không kiêu căng, thích hất mặt lên trời như mấy vị công chúa trong phim hồi trước nàng hay xem.Nàng nhích lại gần Bạch Nhất Quân nhỏ giọng hỏi: “Này, đây là công chúa đó! Ta có cần hành lễ gì gì đó không?”“Ngươi nghĩ sao?” Bạch Nhất Quân cười như không cười nhìn nàng.“Ngươi thôi vớ vẩn đi! Ta đang hỏi nghiêm túc đó.”“Bình thường thấy ta ngươi có hành lễ không?”“Tất nhiên là không rồi.” Bình thường thấy ngươi ta không cãi nhau thì sẽ đánh nhau với ngươi. Hành lễ cái quái gì chứ? Đều là mây bay thôi. Mặc Viên thầm nghĩ.“Vậy thì đối với muội ấy cũng không cần.”“Ồ.”

Chương 45: Thất công chúa