Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…
Chương 56: Bằng hữu mới
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Sau khi thỉnh an, dùng điểm tâm cùng Thái Hoàng thái hậu Mặc Viên cùng Bạch Yến Lê lại dắt nhau ra về, để lại không gian an tĩnh cho lão nhân gia nghỉ ngơi.Đang đi bỗng nhiên Bạch Yến Lê dừng bước kéo Mặc Viên đến một con đường khác, líu ríu nói:“Tiểu Viên tỷ, Tiểu Viên tỷ chúng ta đến một nơi, muội giới thiệu cho tỷ một vị bằng hữu cực tốt của muội.”“Đó là ai vậy?” Mặc Viên thắc mắc hỏi.“Bí mật.” Bạch Yến Lê nháy mắt tinh nghịch.“Nhóc con nghịch ngợm.” Mặc Viên buồn cười búng trán nàng.- ------Dịch Quán – khu vực của sứ thần Kim Quốc.“A Mẫn Ly tỷ….” Bạch Yến Lê vừa vào cửa thấy Triệu Mẫn Ly đang chăm cây liền vui mừng reo lên.“Tiểu Yến Lê, muội càng lớn càng xinh đẹp nha!” Triệu Mẫn Ly nhìn Bạch Yến Lê trêu ghẹo.“Tỷ lại trêu muội… A đúng rồi, giới thiệu với tỷ, đây là Tiểu Viên tỷ, Mặc Viên, là tẩu tẩu tương lai của muội. Tiểu Viên tỷ, còn đây là Mẫn Ly tỷ, Triệu Mẫn Ly, là quận chúa của Kim Quốc.”“Xin chào Triệu quận chúa.” Mặc Viên khẽ gật đầu.“Mặc tiểu thư đa lễ rồi.” Triệu Mẫn Nhu cũng gật đầu đáp lễ.Bạch Yến Lê đứng bên cạnh nhìn hai người khách sáo qua lại rốt cuộc chịu không nổi liền lên tiếng:“Này…. Hai người thôi ngay cái kiểu chào hỏi làm người ta rợn tóc gáy đó đi có được không? Lông tơ dựng đứng cả rồi…”Nói xong còn đưa tay lên làm bộ vuốt vuốt hai cánh tay, tỏ vẻ: thấy không, thấy không? Lông tơ rơi thành một đống rồi thấy không?Kết quả là hai bên mặt liền bị véo và có hai tiếng nói đồng thời vang lên:“Nghịch ngợm.”Mặc Viên và Triệu Mẫn Ly ngạc nhiên nhìn nhau rồi cùng bật cười, hoàn toàn quên mất một người nào đó đến khi một âm thanh thê thảm như tiểu oán phụ vang lên:“Hai người xong chưa vậy, khuôn mặt như hoa như ngọc của muội sắp bị hai người hủy hoại rồi đó.”Lúc này cả hai mới buồn cười thả mặt ai đó ra, đồng thanh nói:“Đáng đời.”Lại thêm một phút im lặng nhìn nhau sau đó cả ba người cùng bật cười.
Sau khi thỉnh an, dùng điểm tâm cùng Thái Hoàng thái hậu Mặc Viên cùng Bạch Yến Lê lại dắt nhau ra về, để lại không gian an tĩnh cho lão nhân gia nghỉ ngơi.
Đang đi bỗng nhiên Bạch Yến Lê dừng bước kéo Mặc Viên đến một con đường khác, líu ríu nói:
“Tiểu Viên tỷ, Tiểu Viên tỷ chúng ta đến một nơi, muội giới thiệu cho tỷ một vị bằng hữu cực tốt của muội.”
“Đó là ai vậy?” Mặc Viên thắc mắc hỏi.
“Bí mật.” Bạch Yến Lê nháy mắt tinh nghịch.
“Nhóc con nghịch ngợm.” Mặc Viên buồn cười búng trán nàng.
- ------
Dịch Quán – khu vực của sứ thần Kim Quốc.
“A Mẫn Ly tỷ….” Bạch Yến Lê vừa vào cửa thấy Triệu Mẫn Ly đang chăm cây liền vui mừng reo lên.
“Tiểu Yến Lê, muội càng lớn càng xinh đẹp nha!” Triệu Mẫn Ly nhìn Bạch Yến Lê trêu ghẹo.
“Tỷ lại trêu muội… A đúng rồi, giới thiệu với tỷ, đây là Tiểu Viên tỷ, Mặc Viên, là tẩu tẩu tương lai của muội. Tiểu Viên tỷ, còn đây là Mẫn Ly tỷ, Triệu Mẫn Ly, là quận chúa của Kim Quốc.”
“Xin chào Triệu quận chúa.” Mặc Viên khẽ gật đầu.
“Mặc tiểu thư đa lễ rồi.” Triệu Mẫn Nhu cũng gật đầu đáp lễ.
Bạch Yến Lê đứng bên cạnh nhìn hai người khách sáo qua lại rốt cuộc chịu không nổi liền lên tiếng:
“Này…. Hai người thôi ngay cái kiểu chào hỏi làm người ta rợn tóc gáy đó đi có được không? Lông tơ dựng đứng cả rồi…”
Nói xong còn đưa tay lên làm bộ vuốt vuốt hai cánh tay, tỏ vẻ: thấy không, thấy không? Lông tơ rơi thành một đống rồi thấy không?
Kết quả là hai bên mặt liền bị véo và có hai tiếng nói đồng thời vang lên:
“Nghịch ngợm.”
Mặc Viên và Triệu Mẫn Ly ngạc nhiên nhìn nhau rồi cùng bật cười, hoàn toàn quên mất một người nào đó đến khi một âm thanh thê thảm như tiểu oán phụ vang lên:
“Hai người xong chưa vậy, khuôn mặt như hoa như ngọc của muội sắp bị hai người hủy hoại rồi đó.”
Lúc này cả hai mới buồn cười thả mặt ai đó ra, đồng thanh nói:
“Đáng đời.”
Lại thêm một phút im lặng nhìn nhau sau đó cả ba người cùng bật cười.
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Sau khi thỉnh an, dùng điểm tâm cùng Thái Hoàng thái hậu Mặc Viên cùng Bạch Yến Lê lại dắt nhau ra về, để lại không gian an tĩnh cho lão nhân gia nghỉ ngơi.Đang đi bỗng nhiên Bạch Yến Lê dừng bước kéo Mặc Viên đến một con đường khác, líu ríu nói:“Tiểu Viên tỷ, Tiểu Viên tỷ chúng ta đến một nơi, muội giới thiệu cho tỷ một vị bằng hữu cực tốt của muội.”“Đó là ai vậy?” Mặc Viên thắc mắc hỏi.“Bí mật.” Bạch Yến Lê nháy mắt tinh nghịch.“Nhóc con nghịch ngợm.” Mặc Viên buồn cười búng trán nàng.- ------Dịch Quán – khu vực của sứ thần Kim Quốc.“A Mẫn Ly tỷ….” Bạch Yến Lê vừa vào cửa thấy Triệu Mẫn Ly đang chăm cây liền vui mừng reo lên.“Tiểu Yến Lê, muội càng lớn càng xinh đẹp nha!” Triệu Mẫn Ly nhìn Bạch Yến Lê trêu ghẹo.“Tỷ lại trêu muội… A đúng rồi, giới thiệu với tỷ, đây là Tiểu Viên tỷ, Mặc Viên, là tẩu tẩu tương lai của muội. Tiểu Viên tỷ, còn đây là Mẫn Ly tỷ, Triệu Mẫn Ly, là quận chúa của Kim Quốc.”“Xin chào Triệu quận chúa.” Mặc Viên khẽ gật đầu.“Mặc tiểu thư đa lễ rồi.” Triệu Mẫn Nhu cũng gật đầu đáp lễ.Bạch Yến Lê đứng bên cạnh nhìn hai người khách sáo qua lại rốt cuộc chịu không nổi liền lên tiếng:“Này…. Hai người thôi ngay cái kiểu chào hỏi làm người ta rợn tóc gáy đó đi có được không? Lông tơ dựng đứng cả rồi…”Nói xong còn đưa tay lên làm bộ vuốt vuốt hai cánh tay, tỏ vẻ: thấy không, thấy không? Lông tơ rơi thành một đống rồi thấy không?Kết quả là hai bên mặt liền bị véo và có hai tiếng nói đồng thời vang lên:“Nghịch ngợm.”Mặc Viên và Triệu Mẫn Ly ngạc nhiên nhìn nhau rồi cùng bật cười, hoàn toàn quên mất một người nào đó đến khi một âm thanh thê thảm như tiểu oán phụ vang lên:“Hai người xong chưa vậy, khuôn mặt như hoa như ngọc của muội sắp bị hai người hủy hoại rồi đó.”Lúc này cả hai mới buồn cười thả mặt ai đó ra, đồng thanh nói:“Đáng đời.”Lại thêm một phút im lặng nhìn nhau sau đó cả ba người cùng bật cười.