Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 67: Sức mạnh của tình yêu

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Bạch Yến Lê nhìn thịt trong tay rồi lại nhìn Bạch Nhất Thiên: “Tại muội muốn vậy thôi.”“Tham kiến Hoàng thượng.” Triệu Mẫn Ly ôm thịt lững thững đi ra.“Triệu quận chúa đa lễ rồi.”“Nhị Hoàng huynh, huynh không phải phê tấu chương sao?” Bạch Yến Lê đặt thịt lên bàn xong quay đầu hỏi Bạch Nhất Thiên.“Đang chất chồng trong Ngự thư phòng.”“Vậy sao huynh còn ở đây?”“Muội đó… Ta không thể ra ngoài thư giãn sao?” Bạch Nhất Thiên cốc đầu Bạch Yến Lê.“A… huynh định lừa trẻ con sao? Muội mới không tin cái gì mà thư giãn, huynh có mà lười đối phó với mấy lão đầu kia nên mới đợi Lục hoàng huynh về dọn giúp huynh chớ gì? Hừ… đừng hòng lừa muội.” Bạch Yến Lê ôm đầu tránh khỏi ma trảo của Bạch Nhất Thiên, làm mặt quỷ với hắn. Sau đó còn bồi thêm một câu: “Mau về Ngự thư phòng của huynh đi.”“Vậy ý muội là muốn đuổi ta sao?”“Đúng vậy.”Bạch Nhất Thiên:….Mặc Viên đứng bên cạnh:…. Có vẻ hơi phũ nhỉ?“Được rồi! Huynh mau đi đi, đây là chỗ của nữ nhi, huynh ở đây thật khó coi.”“Rồi, rồi, ta đi, ta đi, đã được chưa?” Bạch Nhất Thiên bất đắc dĩ nhìn tiểu muội nhà mình, cất bước đi.- ----------------------Ở một nơi nào đó, Bạch Nhất Quân sau khi đọc xong thư của Mặc Viên gửi liền cẩn thận gấp chiếc khăn lại nhét vào ngực như vật báu, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô khiến Mục Phong sợ hết hồn. (Ở chương 64 Mặc Viên viết thư trên khăn tay nha.)Sau đó còn diễn ra một việc khiến Mục Phong mở rộng tầm mắt, đó là Bạch Nhất Quân dù vẫn làm việc điên cuồng nhưng lại rất tự giác ăn cơm, nghỉ ngơi đúng giờ.Nhìn cảnh tượng này Mục Phong chỉ biết cảm thán rằng sức mạnh tình yêu hật to lớn. Chậc… chậc…. Hắn cũng muốn vậy ghê…

Bạch Yến Lê nhìn thịt trong tay rồi lại nhìn Bạch Nhất Thiên: “Tại muội muốn vậy thôi.”

“Tham kiến Hoàng thượng.” Triệu Mẫn Ly ôm thịt lững thững đi ra.

“Triệu quận chúa đa lễ rồi.”

“Nhị Hoàng huynh, huynh không phải phê tấu chương sao?” Bạch Yến Lê đặt thịt lên bàn xong quay đầu hỏi Bạch Nhất Thiên.

“Đang chất chồng trong Ngự thư phòng.”

“Vậy sao huynh còn ở đây?”

“Muội đó… Ta không thể ra ngoài thư giãn sao?” Bạch Nhất Thiên cốc đầu Bạch Yến Lê.

“A… huynh định lừa trẻ con sao? Muội mới không tin cái gì mà thư giãn, huynh có mà lười đối phó với mấy lão đầu kia nên mới đợi Lục hoàng huynh về dọn giúp huynh chớ gì? Hừ… đừng hòng lừa muội.” Bạch Yến Lê ôm đầu tránh khỏi ma trảo của Bạch Nhất Thiên, làm mặt quỷ với hắn. Sau đó còn bồi thêm một câu: “Mau về Ngự thư phòng của huynh đi.”

“Vậy ý muội là muốn đuổi ta sao?”

“Đúng vậy.”

Bạch Nhất Thiên:….

Mặc Viên đứng bên cạnh:…. Có vẻ hơi phũ nhỉ?

“Được rồi! Huynh mau đi đi, đây là chỗ của nữ nhi, huynh ở đây thật khó coi.”

“Rồi, rồi, ta đi, ta đi, đã được chưa?” Bạch Nhất Thiên bất đắc dĩ nhìn tiểu muội nhà mình, cất bước đi.

- ----------------------

Ở một nơi nào đó, Bạch Nhất Quân sau khi đọc xong thư của Mặc Viên gửi liền cẩn thận gấp chiếc khăn lại nhét vào ngực như vật báu, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô khiến Mục Phong sợ hết hồn. (Ở chương 64 Mặc Viên viết thư trên khăn tay nha.)

Sau đó còn diễn ra một việc khiến Mục Phong mở rộng tầm mắt, đó là Bạch Nhất Quân dù vẫn làm việc điên cuồng nhưng lại rất tự giác ăn cơm, nghỉ ngơi đúng giờ.

Nhìn cảnh tượng này Mục Phong chỉ biết cảm thán rằng sức mạnh tình yêu hật to lớn. Chậc… chậc…. Hắn cũng muốn vậy ghê…

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Bạch Yến Lê nhìn thịt trong tay rồi lại nhìn Bạch Nhất Thiên: “Tại muội muốn vậy thôi.”“Tham kiến Hoàng thượng.” Triệu Mẫn Ly ôm thịt lững thững đi ra.“Triệu quận chúa đa lễ rồi.”“Nhị Hoàng huynh, huynh không phải phê tấu chương sao?” Bạch Yến Lê đặt thịt lên bàn xong quay đầu hỏi Bạch Nhất Thiên.“Đang chất chồng trong Ngự thư phòng.”“Vậy sao huynh còn ở đây?”“Muội đó… Ta không thể ra ngoài thư giãn sao?” Bạch Nhất Thiên cốc đầu Bạch Yến Lê.“A… huynh định lừa trẻ con sao? Muội mới không tin cái gì mà thư giãn, huynh có mà lười đối phó với mấy lão đầu kia nên mới đợi Lục hoàng huynh về dọn giúp huynh chớ gì? Hừ… đừng hòng lừa muội.” Bạch Yến Lê ôm đầu tránh khỏi ma trảo của Bạch Nhất Thiên, làm mặt quỷ với hắn. Sau đó còn bồi thêm một câu: “Mau về Ngự thư phòng của huynh đi.”“Vậy ý muội là muốn đuổi ta sao?”“Đúng vậy.”Bạch Nhất Thiên:….Mặc Viên đứng bên cạnh:…. Có vẻ hơi phũ nhỉ?“Được rồi! Huynh mau đi đi, đây là chỗ của nữ nhi, huynh ở đây thật khó coi.”“Rồi, rồi, ta đi, ta đi, đã được chưa?” Bạch Nhất Thiên bất đắc dĩ nhìn tiểu muội nhà mình, cất bước đi.- ----------------------Ở một nơi nào đó, Bạch Nhất Quân sau khi đọc xong thư của Mặc Viên gửi liền cẩn thận gấp chiếc khăn lại nhét vào ngực như vật báu, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô khiến Mục Phong sợ hết hồn. (Ở chương 64 Mặc Viên viết thư trên khăn tay nha.)Sau đó còn diễn ra một việc khiến Mục Phong mở rộng tầm mắt, đó là Bạch Nhất Quân dù vẫn làm việc điên cuồng nhưng lại rất tự giác ăn cơm, nghỉ ngơi đúng giờ.Nhìn cảnh tượng này Mục Phong chỉ biết cảm thán rằng sức mạnh tình yêu hật to lớn. Chậc… chậc…. Hắn cũng muốn vậy ghê…

Chương 67: Sức mạnh của tình yêu