Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…
Chương 73: Đẹp chớ không ngu
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Ngoại thành Kim Quốc.“A…… Rốt cuộc cũng gần tới rồi…. a…. mệt chết ta rồi… a….” Triệu Mẫn Ly ngồi trên lưng ngựa, nhìn Kim Thành ở phía xa xa, than thở.“Này, ngươi im miệng đi được không? Nghe kinh tởm chết đi được!” Mặc Viên đi ở kế bên trừng mắt nhìn vị quận chúa nào đấy.“Ta làm sao? Làm sao? Làm sao?”“Ngươi không thể yên tĩnh một ngày sao?”“Không nha.”“Vậy có tin bản đại gia ta đánh ngươi im không?”“Không.”“Vậy ngươi muốn thử hả?”“À… Thôi khỏi…” Triệu Mẫn Ly cười xòa, phất phất tay.Lại đi thêm một đoạn vào trong rừng, Mặc Viên bỗng nhiên cảm nhận được điều khác thường, không nói hai lời liền nhào qua ôm Triệu Mẫn Ly ở bên cạnh lăn một vòng xuống đất. Cùng lúc đó có vài mũi tên từ xa bay lại, ngay đúng vị trí của hai người lúc nãy.Triệu Mẫn Ly bị hành động bất ngờ của Mặc Viên dọa cho đờ người. Đến khi thấy mấy mũi tên ghim ở gốc cây mới hoàn hồn lại, vuốt vuốt ngực lẩm bẩm: “Ôi may quá, vẫn chưa chết… hô….”Lúc này binh lính cùng ám vệ đã nhanh chóng vây quanh hai người tạo thành một vòng tròn. Ở xung quanh những người mặc đồ đen cũng xuất hiện, tên cầm đầu bước lên phía trước nhìn Mặc Viên rồi chỉ vào Triệu Mẫn Ly nói: “Giao Triệu quận chúa ra!!!”Mặc Viên nhìn cảnh này đẩy Triệu Mẫn Ly ra sau lưng, phượng mâu lạnh đi, cười khẩy: “Ha… Ngươi nói giao thì ta phải giao sao? Nực cười!”“Tiểu Viên, ngươi thật soái nha!” Triệu Mẫn Ly đứng phía sau hai mắt lấp lánh cảm thán.“Ngươi im miệng cho ta.” Mặc Viên trừng con người đang ở trong tình trạng nguy hiểm mà vẫn đùa giỡn được một phát rồi quay sang híp mắt nói: “Thế nào? Muốn ta giao người sao? Đợi kiếp sau đi!”“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt? Vậy ta thành toàn cho ngươi! Lên cho ta!”Hắn ta vừa dứt lời, bọn người áo đen nhanh chóng xông lên chém giết với binh lính cùng ám vệ. Mặc Viên cũng không rảnh tay chút nào, vừa đánh vừa bảo vệ Triệu Mẫn Ly.Lúc này tự nhiên cảm thấy may mắn vì lúc trước nàng đánh nhau với Bạch Nhất Quân luôn thua nên gần đây rất siêng học võ từ mấy cuốn sách sư phụ cho lúc trước nên hiện giờ mới không chật vật lắm.Nàng vừa mới đá bay được một tên, thì năm tên khác lại nhào về phía nàng. Người ta nói hai đánh một không chột cũng què mà bất hạnh thay nàng lấy một chọi năm… Haha… Đời buồn...Nhưng Mặc Viên nàng là ai cơ chứ? Các ngươi đã chơi bẩn thì bản đại gia ta cần gì phải đánh một cách quang minh chính đại. Haha… Ta đây đẹp chớ không ngu nhá!!! Ám khí, chiêu hiểm, chơi xấu,… ta đây nhất định sẽ vận dụng cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Ngoại thành Kim Quốc.
“A…… Rốt cuộc cũng gần tới rồi…. a…. mệt chết ta rồi… a….” Triệu Mẫn Ly ngồi trên lưng ngựa, nhìn Kim Thành ở phía xa xa, than thở.
“Này, ngươi im miệng đi được không? Nghe kinh tởm chết đi được!” Mặc Viên đi ở kế bên trừng mắt nhìn vị quận chúa nào đấy.
“Ta làm sao? Làm sao? Làm sao?”
“Ngươi không thể yên tĩnh một ngày sao?”
“Không nha.”
“Vậy có tin bản đại gia ta đánh ngươi im không?”
“Không.”
“Vậy ngươi muốn thử hả?”
“À… Thôi khỏi…” Triệu Mẫn Ly cười xòa, phất phất tay.
Lại đi thêm một đoạn vào trong rừng, Mặc Viên bỗng nhiên cảm nhận được điều khác thường, không nói hai lời liền nhào qua ôm Triệu Mẫn Ly ở bên cạnh lăn một vòng xuống đất. Cùng lúc đó có vài mũi tên từ xa bay lại, ngay đúng vị trí của hai người lúc nãy.
Triệu Mẫn Ly bị hành động bất ngờ của Mặc Viên dọa cho đờ người. Đến khi thấy mấy mũi tên ghim ở gốc cây mới hoàn hồn lại, vuốt vuốt ngực lẩm bẩm: “Ôi may quá, vẫn chưa chết… hô….”
Lúc này binh lính cùng ám vệ đã nhanh chóng vây quanh hai người tạo thành một vòng tròn. Ở xung quanh những người mặc đồ đen cũng xuất hiện, tên cầm đầu bước lên phía trước nhìn Mặc Viên rồi chỉ vào Triệu Mẫn Ly nói: “Giao Triệu quận chúa ra!!!”
Mặc Viên nhìn cảnh này đẩy Triệu Mẫn Ly ra sau lưng, phượng mâu lạnh đi, cười khẩy: “Ha… Ngươi nói giao thì ta phải giao sao? Nực cười!”
“Tiểu Viên, ngươi thật soái nha!” Triệu Mẫn Ly đứng phía sau hai mắt lấp lánh cảm thán.
“Ngươi im miệng cho ta.” Mặc Viên trừng con người đang ở trong tình trạng nguy hiểm mà vẫn đùa giỡn được một phát rồi quay sang híp mắt nói: “Thế nào? Muốn ta giao người sao? Đợi kiếp sau đi!”
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt? Vậy ta thành toàn cho ngươi! Lên cho ta!”
Hắn ta vừa dứt lời, bọn người áo đen nhanh chóng xông lên chém giết với binh lính cùng ám vệ. Mặc Viên cũng không rảnh tay chút nào, vừa đánh vừa bảo vệ Triệu Mẫn Ly.
Lúc này tự nhiên cảm thấy may mắn vì lúc trước nàng đánh nhau với Bạch Nhất Quân luôn thua nên gần đây rất siêng học võ từ mấy cuốn sách sư phụ cho lúc trước nên hiện giờ mới không chật vật lắm.
Nàng vừa mới đá bay được một tên, thì năm tên khác lại nhào về phía nàng. Người ta nói hai đánh một không chột cũng què mà bất hạnh thay nàng lấy một chọi năm… Haha… Đời buồn...
Nhưng Mặc Viên nàng là ai cơ chứ? Các ngươi đã chơi bẩn thì bản đại gia ta cần gì phải đánh một cách quang minh chính đại. Haha… Ta đây đẹp chớ không ngu nhá!!! Ám khí, chiêu hiểm, chơi xấu,… ta đây nhất định sẽ vận dụng cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Ngoại thành Kim Quốc.“A…… Rốt cuộc cũng gần tới rồi…. a…. mệt chết ta rồi… a….” Triệu Mẫn Ly ngồi trên lưng ngựa, nhìn Kim Thành ở phía xa xa, than thở.“Này, ngươi im miệng đi được không? Nghe kinh tởm chết đi được!” Mặc Viên đi ở kế bên trừng mắt nhìn vị quận chúa nào đấy.“Ta làm sao? Làm sao? Làm sao?”“Ngươi không thể yên tĩnh một ngày sao?”“Không nha.”“Vậy có tin bản đại gia ta đánh ngươi im không?”“Không.”“Vậy ngươi muốn thử hả?”“À… Thôi khỏi…” Triệu Mẫn Ly cười xòa, phất phất tay.Lại đi thêm một đoạn vào trong rừng, Mặc Viên bỗng nhiên cảm nhận được điều khác thường, không nói hai lời liền nhào qua ôm Triệu Mẫn Ly ở bên cạnh lăn một vòng xuống đất. Cùng lúc đó có vài mũi tên từ xa bay lại, ngay đúng vị trí của hai người lúc nãy.Triệu Mẫn Ly bị hành động bất ngờ của Mặc Viên dọa cho đờ người. Đến khi thấy mấy mũi tên ghim ở gốc cây mới hoàn hồn lại, vuốt vuốt ngực lẩm bẩm: “Ôi may quá, vẫn chưa chết… hô….”Lúc này binh lính cùng ám vệ đã nhanh chóng vây quanh hai người tạo thành một vòng tròn. Ở xung quanh những người mặc đồ đen cũng xuất hiện, tên cầm đầu bước lên phía trước nhìn Mặc Viên rồi chỉ vào Triệu Mẫn Ly nói: “Giao Triệu quận chúa ra!!!”Mặc Viên nhìn cảnh này đẩy Triệu Mẫn Ly ra sau lưng, phượng mâu lạnh đi, cười khẩy: “Ha… Ngươi nói giao thì ta phải giao sao? Nực cười!”“Tiểu Viên, ngươi thật soái nha!” Triệu Mẫn Ly đứng phía sau hai mắt lấp lánh cảm thán.“Ngươi im miệng cho ta.” Mặc Viên trừng con người đang ở trong tình trạng nguy hiểm mà vẫn đùa giỡn được một phát rồi quay sang híp mắt nói: “Thế nào? Muốn ta giao người sao? Đợi kiếp sau đi!”“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt? Vậy ta thành toàn cho ngươi! Lên cho ta!”Hắn ta vừa dứt lời, bọn người áo đen nhanh chóng xông lên chém giết với binh lính cùng ám vệ. Mặc Viên cũng không rảnh tay chút nào, vừa đánh vừa bảo vệ Triệu Mẫn Ly.Lúc này tự nhiên cảm thấy may mắn vì lúc trước nàng đánh nhau với Bạch Nhất Quân luôn thua nên gần đây rất siêng học võ từ mấy cuốn sách sư phụ cho lúc trước nên hiện giờ mới không chật vật lắm.Nàng vừa mới đá bay được một tên, thì năm tên khác lại nhào về phía nàng. Người ta nói hai đánh một không chột cũng què mà bất hạnh thay nàng lấy một chọi năm… Haha… Đời buồn...Nhưng Mặc Viên nàng là ai cơ chứ? Các ngươi đã chơi bẩn thì bản đại gia ta cần gì phải đánh một cách quang minh chính đại. Haha… Ta đây đẹp chớ không ngu nhá!!! Ám khí, chiêu hiểm, chơi xấu,… ta đây nhất định sẽ vận dụng cho các ngươi mở rộng tầm mắt.